Rời khỏi bữa tiệc, Lục Tây Lăng không về chung cư ngay, mà về nhà lớn một chuyến.
Bà nội đã đánh răng rửa mặt, Lục Sênh cùng bà ngồi trên sofa xem phim truyền hình, đề tài cổ trang, chẳng biết diễn cái gì, chỉ biết là hình như hai bà cháu đã xem cả tháng nay rồi mà vẫn chưa hết.
Hoa tươi trong lọ đã được thay mới, bầu không khí ấm áp thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.
Anh đang thay giày, bà nội đã tò mò hỏi: "Sao lại về giờ này thế? Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
"Ăn khuya không? Hâm cho cháu một bát bánh trôi nếp than nhé?"
"Không cần đâu ạ.", Lục Tây Lăng cởi áo khoác, vắt lên cái giá ở huyền quan, "Ông nội đâu ạ?"
"Ông ấy ngoài ngồi ngâm trong thư phòng ra thì còn đi đâu được nữa.", bà nội Lục bĩu môi.
Thư phòng quanh năm có mùi ngai ngái bụi bặm của sách giấy chất đống.
Ông nội ngồi trên chiếc ghế da đọc báo, cỡ chữ in nhỏ đến mức nhìn bằng kính viễn thị còn khó, đành phải cầm thêm cái kính lúp.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ông nội ngước mắt, "Tối nay đi ăn với viện trưởng Bạc à?"
"Vâng.", Lục Tây Lăng đi đến chiếc sofa đơn trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhưng không còn ngồi thẳng như mọi khi, mà khoác tay lên tay vịn, dáng vẻ mỏi mệt như có chút men say.
Ông nội Lục cười bảo: "Nước đi này đúng đấy."
Nhất thời Lục Tây Lăng không nói gì cả, chỉ xoay xoay chiếc bật lửa bạc trong tay.
Ông nội nói tiếp: "Nếu cháu có thể thông qua viện trưởng Bạc mà móc nối được quan hệ với phía bệnh viện, dựa vào địa vị của viện trưởng Bạc trong lĩnh vực tim mạch, sau này muốn thử nghiệm sản phẩm mới gì cũng dễ dàng."
Lục Tây Lăng ngước mắt, bình tĩnh hỏi: "Ai nói cho ông biết lịch trình của cháu tối nay? Thay đổi đột ngột, đến cả ban thư ký còn không biết.
Châu Tiềm à? Ông ghét cậu ta, mà cậu ta cũng chẳng có cái gan này."
Ông nội Lục biến sắc.
Lục Tây Lăng chậm rãi nói: "Vậy thì là tài xế rồi."
Ông nội quẳng cái kính lúp xuống, "Tôi là ông của anh, còn là chủ tịch, đến cả quyền được biết lịch trình của anh cũng không có à?"
"Ông đừng trộm đổi khái niệm.
Đây là điều ông vẫn dạy cháu mà, người không có lòng trung thành thì không được trọng dụng.
Lùi xa hơn mà nói, lịch trình cá nhân của cháu cũng được ông nắm rõ như trong lòng bàn tay đúng không?", Lục Tây Lăng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng thái độ thì lại dần trở nên sắc nhọn.
Ông nội gập tờ báo lại, đập xuống mặt bàn, "Lục Tây Lăng, anh có biết anh đang nói chuyện với ai không hả?"
Lục Tây Lăng nhìn ông, nhưng vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, "Nếu ông đã biết tối nay cháu đi ăn cơm với viện trưởng Bạc, thế thì trước khi đi ăn, cháu gặp ai, chắc ông cũng biết luôn."
Ông nội cố giữ vẻ điềm tĩnh, không tiếp lời anh ngay.
"Ông giấu cháu gọi người đến giáo huấn, chuyện này cháu không so đo.
Cháu xin phép được nói câu này, nếu còn có chuyện như thế nữa, ông đừng trách cháu không kiêng dè thân phận trưởng bối của ông."
"Thì làm sao? Anh định nghiêm túc với con bé nhà quê đấy thật hả?"
"Cháu nói câu này chắc chắn ông không thích nghe… Nhưng đúng đấy ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!