Cái cảm giác tưởng như khó mà lại có được, thật sự là không gì so sánh nổi.
Đêm thu lành lạnh, trên người cô vẫn mang theo hương thơm của một sáng sớm đầu hè.
Anh muốn ôm cô, nghĩ ngợi một hồi, bàn tay đặt sau lưng cô bỗng ấn thật chặt, anh cúi đầu kề sát bên tai cô, mỗi một lần hít thở là phải hít thật sâu.
Mà cô nép trong lòng anh lại không khống chế được cơn run rẩy, chờn vờn như cánh bướm lá khô giữa gió lạnh.
Lục Tây Lăng cảm nhận được, "Lạnh à?"
"Không phải…", cô nói bằng giọng gần như nức nở, "Em sợ."
Lục Tây Lăng nâng đầu dậy, cúi xuống nhìn cô, nhìn thấy vẻ hoang mang trên mặt cô, anh bật cười, "Sợ anh à?"
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Cô như bị một giấc mộng đẹp rơi trúng người, đến giờ mà tim vẫn còn nhoi nhói.
"Thế thì là sợ ông nội rồi?"
Hạ Úc Thanh lại lắc đầu.
Lục Tây Lăng còn đang trầm ngâm, thì đột nhiên cô lại giơ tay, đưa đến bên miệng anh, "…Anh cắn em một cái đi, cắn mạnh chút."
"…", Lục Tây Lăng nắm lấy tay cô, kéo ra sau lưng mình, chỉ cảm thấy cô quá đáng yêu, "Nếu em đang nằm mơ, có dám mơ một giấc lớn hơn nữa không?"
"Đã lớn lắm rồi."
Chỗ này khuất gió, không quá lạnh, Lục Tây Lăng lại kéo chặt vạt áo khoác, quây kín cô trong lãnh địa của anh, "Tối hôm trước, không phải là em vì Thang Hy Nguyệt nên mất hứng đấy chứ?"
Lục Tây Lăng họp hành cả ngày hôm nay, phê duyệt vô số giấy tờ, mà toàn bộ thời gian rảnh rang ngắn ngủi đều dành để phân tích chuyện của Hạ Úc Thanh.
Thật ra cô cực kỳ đơn thuần, trong trẻo như làn gió núi, chỉ cần biết làn gió ấy đi đâu, là có thể giải thích rõ mọi chuyện.
Hạ Úc Thanh gật đầu, xấu hổ thừa nhận mình ít nhiều cũng có chút ghen tị, "Tại vì chị ấy xinh quá.
Mà bà nội còn bảo, chị ấy là thanh mai trúc mã của anh."
"Trước năm cấp Hai, chị ta đều theo bố là phiên dịch viên sống ở nước ngoài, anh với chị ta đến năm lớp Tám mới quen nhau, thanh mai trúc mã cái gì chứ…"
"…Vậy sao áo khoác của anh lại ở nhà chị ấy? Anh với chị ấy còn sống cùng một khu nhà nữa."
Lục Tây Lăng khẽ bật cười, lúc ghen cô thật sự quá đáng yêu, mà anh mong là càng nhiều càng tốt, "Chị ta đi làm ở gần đấy, ra nước ngoài nhiều năm nên không quen Nam Thành, đành nhờ anh tìm nhà hộ.
Còn cái áo khoác là vì chị ta chuyển nhà xong xuôi có tổ chức party, anh đến chơi rồi bỏ quên."
Trong công việc, anh đã quen quắc mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng khi ra chỉ thị, nếu cấp dưới không hiểu, tâm trạng tốt thì anh sẽ giải thích, bằng không sẽ bảo người ta tự về nghẫm nghĩ.
Gần như chỉ với thành phần nòng cốt ở bộ phận nghiên cứu, là anh còn có chút kiên nhẫn.
Mà lúc này, khi dỗ dành bạn gái, anh lại chẳng có chút mất kiên nhẫn nào, thậm chí còn sợ cô không tin, phải thêm vào mấy lời nữa: "Nếu anh với Thang Hy Nguyệt mà thành đôi được, thì từ hồi cấp Ba đã thành rồi."
Hạ Úc Thanh gật đầu, "Em xin lỗi, tại em giận dỗi vô cớ."
"Không phải xin lỗi, là anh giận dỗi vô cớ."
"Sao anh lại giận?", Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn anh, "Còn nói ra câu làm em tự ái như thế nữa.", thật ra giọng điệu chẳng chứa chút oán trách nào cả.
Cô không ghi thù, cảm xúc qua rồi là thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!