Lúc định quét mã thuê xe đạp ở cổng trường, Hạ Úc Thanh mới phát hiện ra điện thoại của mình đã tắt máy.
Chiếc điện thoại một nghìn tệ này đã dùng được hơn một năm, bắt đầu có hiện tượng lag máy.
Cô không phải người quá ỷ lại vào điện thoại, dùng hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ có cái bệnh điện thoại đột ngột tắt ngúm khi còn 15% pin là rất khó chịu.
Hết cách, cô đành phải đi bộ quay về ký túc xá.
Bầu không khí sau cơn mưa mang theo hơi nước ẩm ướt, cảm giác như hít vào một cục bông đẫm nước nhét căng tràn hai lá phổi.
Cô tự thôi miên mình, cô đâu phải kiểu người đa sầu đa cảm.
Nhưng lúc đi qua tán ngô đồng, bị một phiến lá khô rơi trúng, bọt nước bắn đầy trán, cô dừng bước, cảm giác ủ dột lại cuộn lên mãnh liệt như cả một trận gió lật úp xuống.
Đến dưới chân ký túc xá, đã qua mười một rưỡi, ngoài cửa tập trung ba bốn cô nữ sinh về muộn, mọi người cùng bị mắng một trận, lại phải ký vào sổ rồi mới được cho vào.
Trình Thu Địch và Phương Ly đều chưa ngủ, hai người vừa nghịch điện thoại vừa chờ cô về.
Lúc cô vào cửa, cả hai còn đang nói chuyện rôm rả, lại bỗng nhiên im bặt.
"Thanh Thanh, cậu về rồi."
"Ừ."
Hạ Úc Thanh đặt túi xuống, hỏi Phương Ly rồi mới bật cái đèn bàn sạc điện của cô ấy lên, cầm bình nước sôi và chậu, đi ra ban công rửa mặt.
Vừa đánh răng, Hạ Úc Thanh vừa hỏi: "Hai cậu vừa nói chuyện gì đấy?"
Trình Thu Địch cười, "Nói chuyện mà trẻ con như cậu không nghe được."
"Cái gì cơ?", Hạ Úc Thanh vô cùng tò mò.
Phương Ly nói: "Thu Thu đang do dự xem có nên mang nguyên bộ đồ lót đi không."
Hạ Úc Thanh đánh răng, lúng búng hỏi: "Đồ lót mà còn có nguyên bộ á?"
Bên trong im lặng.
"…Các cậu có ý gì vậy?", Hạ Úc Thanh cười, nhổ bọt kem đánh răng ra.
Trình Thu Địch lại cười, "Trước mắt đề tài này hơi khoai với cậu, chờ cậu học đến bộ môn này, bọn mình lại thảo luận sau."
Rửa mặt xong, Hạ Úc Thanh mang điện thoại ra sạc pin.
"Thu Thu, các cậu đặt báo thức chưa?"
"Đặt rồi, bảy giờ."
"Thế thì mình không đặt nữa.", điện thoại sập nguồn phải sạc một lúc mới khởi động lại được, Hạ Úc Thanh chẳng muốn chờ, đặt điện thoại xuống bàn rồi lên giường luôn.
Cô ngẩn người trong bóng tối, cứ nghĩ sẽ mất ngủ cả đêm, kết quả là không hề.
Ngủ thiếp đi từ khi nào cũng không biết nữa.
Chỉ có một giấc mơ, mơ thấy cái ngày người ta nói với cô rằng mẹ cô đã đi rồi, cô không tin, lén lút chạy ra khỏi cổng, một mình lang thang lên thị trấn, vừa đi vừa hỏi thăm đường đến trạm phương tiện vận chuyển hành khách.
Cô ngồi ở đó đúng một ngày một đêm.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!