Chương 3: (Vô Đề)

Hạ Úc Thanh đi bộ từ quán net về Thanh Mi Uyển.

Tám giờ sáng, trong không khí vẫn còn đọng lại chút hơi nước thanh mát.

Trên người cô ám đầy mùi khói thuốc từ quán net, vừa vào nhà, cô lao ngay đi tắm, giặt quần áo, vắt đến kiệt nước rồi mới phơi ra ban công.

Sau đó cô vào bếp, cho nước vào đun, vừa ngân nga hát vừa đi ra khu vườn ở phía sau.

***

Tới cửa, Lục Tây Lăng mới nhắn tin cho Châu Tiềm hỏi mật mã.

Mở khóa vào nhà, liếc mắt một cái thấy vẫn trống như lúc mới được bàn giao, không giống như có người ở, ngoại trừ bó hoa để trên bàn ăn, bách hợp trắng kết hợp với cẩm chướng hồng.

Cẩm chướng là loài hoa mà Lục Tây Lăng ghét nhất.

Lục Tây Lăng nhíu mày đi vào, đến gần mới nhìn rõ, "lọ hoa" kia thật ra là một cái vỏ chai Coca loại lớn.

Trên bàn ăn đặt một quyển sách, "Kẻ trộm sách", ở giữa có kẹp một tờ giấy.

Anh tiện tay mở ra, trang giấy kẻ ngang, trông giống như được xé từ trong vở ra, cạnh rìa lởm chởm.

Chữ viết trên trang giấy cực kỳ tinh tế, chép lại quy trình xin vay từ quỹ hỗ trợ của nhà nước.

"Người vị thành niên cần cung cấp giấy tờ tùy thân còn hiệu lực của người giám hộ hợp pháp và đơn xin vay khoản hỗ trợ.", câu này được khoanh tròn lại rồi đánh một dấu x.

Đầu ngón tay khẽ buông lỏng, trang sách rớt xuống, giở về trang phụ bìa.

Ba dòng chữ viết bằng bút mực đen…

Tặng Hạ Úc Thanh:

Cùng thả ích kiên, bất trụy thanh vân chi chí.

Bành Thụ Phương

Bất chợt nghe thấy tiếng động mơ hồ từ sau vườn.

Lục Tây Lăng đặt quyển sách xuống, nghiêng đầu nghe ngóng một lát, rồi đi về phía khu vườn.

Nghe thấy tiếng bước chân từ đế giày da dậm xuống bậc thềm đá, Hạ Úc Thanh dựng tóc gáy, sợ hãi quay đầu lại.

Trên bậc thang là một người đàn ông xa lạ, áo trắng quần đen, đôi giày da đen bóng lưỡng, không dính một gợn bụi.

Ánh nắng vàng hắt lên gương mặt trắng nõn, anh hơi nheo mắt lại, không nói không cười, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.

Không thể đánh giá dáng vẻ của anh, bởi chỉ riêng khí chất của anh đã vượt ngoài những khái niệm trong nhận thức của cô rồi.

Giống như vào một buổi sáng mùa đông, cô bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn l3n đỉnh núi phủ trắng tuyết khuất trong màn sương dày đặc.

Xa xôi, không thuộc về thế giới của cô.

Hạ Úc Thanh bỗng giật mình.

Chớp mắt mấy cái mà người kia vẫn không biến mất.

Người có diện mạo đẹp như vậy, có lẽ, có lẽ không thể nào là trộm được nhỉ?

Biết mật mã của chỗ này, cô nghĩ ngay đến một người, vì thế liền lập tức cười tươi rói, "Anh là thầy Châu ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!