Hạ Úc Thanh nắm chặt quai đeo của chiếc túi xách, trầm ngâm giây lát, cô hỏi: "Chú ăn xong chưa?"
"Tương đối."
Lục Tây Lăng xoay người đi về phía phòng sách, không thấy có tiếng bước chân theo sau, anh quay đầu lại nhìn, Hạ Úc Thanh trông có vẻ do dự.
"Sao thế?"
"Chú Lục, chú về ăn tiếp đi, hôm nay cháu tạm không làm phiền nữa.", Hạ Úc Thanh cười bảo, "Thật sự là không đi được, cháu còn phải về trước soạn một bài đăng, trước mười giờ tối phải gửi cho quản trị viên."
"Mọi người đi thực tập, tối về còn phải làm việc tiếp à?"
"Dạo này đang tham gia vào một hoạt động, cho nên hơi bận.
Còn hơn hai tuần nữa, cháu muốn cố gắng đến lúc lấy được chứng nhận thực tập rồi tính tiếp.", cô chắp hai tay lại tỏ ý xin lỗi, "Chờ cháu lấy được học bổng, cháu mời chú ăn cơm!"
"Khi nào thì được phát học bổng?"
"Tháng…tháng Mười ạ."
"Ừm.", giọng Lục Tây Lăng không nghe ra cảm xúc gì, "Vừa hay tôi nợ cô bữa cơm này nhé."
"…", Hạ Úc Thanh không biết nên đáp lại thế nào.
Cô chỉ từng nghe Lục Tây Lăng nói bằng giọng điệu kỳ quái này với Châu Tiềm, lúc này không có Châu Tiềm, dường như họng súng đang nhắm thẳng vào cô.
Có điều, trước ý tốt của anh, cô chỉ có thể khéo léo từ chối.
Cô bắt đầu sợ ở cạnh anh.
Sẽ hiểu lầm, sẽ nảy sinh những suy nghĩ kỳ lạ bởi sự quan tâm xuất phát từ vai trò trưởng bối của anh, sẽ mù mịt không xác định được vị trí của mình.
Lục Tây Lăng thoáng im lặng, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, cô không biết lúc này anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt đó ẩn chứa những cảm xúc phức tạp không thể lý giải được.
Sau cùng, anh chỉ thản nhiên nói: "Đi về chú ý an toàn."
Hạ Úc Thanh vội gật đầu, lùi ra phía sau hai bước, vẫy tay chào, "Tạm biệt."
Lục Tây Lăng gật đầu, xoay người rời đi.
Hạ Úc Thanh đi đến ven đường, lúc chuẩn bị băng qua đường, cô ngoảnh đầu nhìn lại.
Bóng dáng trong bộ áo trắng quần đen kia đã đi tới dưới tán cây, gần chìm vào bóng đêm.
Mà trước khi đi vào góc ngoặt, Lục Tây Lăng cũng bất giác quay đầu lại.
Cô đang đi qua vạch kẻ đường, bước chân khoan thai, nhẹ nhàng như làn gió lướt giữa đêm mùa hạ, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Lục Tây Lăng nói đã ăn được tương đối, lời này không hề giả.
Lúc anh đi ra, hoa quả mới được dọn lên.
Giờ quay về, bát đũa trên bàn vẫn còn, chủ nhà Thang Vọng Hương bảo anh nếm thử món dưa lưới ướp lạnh.
Lục Tây Lăng lấy giấy ăn lau tay, cầm lấy một cái dĩa.
Thang Vọng Hương cười hỏi: "Là người bạn nào đi ngang qua thế? Sao không mời vào đây, để ông đãi một chén trà?"
"Người ta đang bận, hôm nay tạm không quấy rầy ông ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!