Lịch làm việc và ngủ nghỉ của ba người phòng 404 không giống nhau.
Ký túc xá tắt đèn lúc mười một giờ, Hạ Úc Thanh cũng duy trì thói quen mười một giờ đi ngủ, Trình Thu Địch ngủ muộn hơn một chút, còn Phương Ly thì hôm nào cũng làm cú đêm.
Để không làm ảnh hưởng đến nhau, mọi người tự mua rèm che ánh đèn về treo, kéo vào là thành một thế giới riêng biệt.
Đã quá mười hai giờ đêm, Trình Thu Địch cầm điện thoại lướt Weibo sau tấm rèm giường, chợt nhận ra ở giường trên, hình như Hạ Úc Thanh vẫn lăn qua lộn lại từ nãy đến giờ.
Nhóm chat của phòng có tên là "Not found", Trình Thu Địch nhắn tin cho Hạ Úc Thanh trong nhóm: Sao hôm nay vẫn chưa ngủ?
Hạ Úc Thanh: Không ngủ được.
Trình Thu Địch: Không phải cậu cứ ngả đầu xuống gối là ngủ được ngay à?
Phương Ly: Thậm chí sét đánh còn không tỉnh.
Hạ Úc Thanh: Các cậu đều chưa ngủ à?
Phương Ly: Vẫn chưa.
Trình Thu Địch: …Sao bọn mình lại phải nói chuyện trong nhóm chat nhở!
Cả ba người cùng phì cười.
Trình Thu Địch hỏi: "Sao lại không ngủ được? Sáng mai cậu đi chụp ảnh với Tô Hoài Cừ mà phải không? Căng thẳng à?"
"Cái đấy thì không…", Hạ Úc Thanh trở mình, vùi mặt vào gối, hình như cốc rượu kia vẫn đang xông men lên mặt, khiến cô choáng đầu nóng tai.
Tuy tửu lượng của cô không tốt, nhưng cũng không phải quá kém, mới chỉ có một cốc, đâu đến nỗi.
Chẳng thể nói rõ là thế nào, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Lần đầu tiên có cảm giác như vậy, trong đầu nhão nhoét như hồ, chỉ cần nhắm mắt, là mọi chuyện xảy ra tối nay lại không ngừng quay về.
Mà không chỉ có hôm nay, còn trước kia nữa, bài giảng về máy ảnh, lì xì Tết, cầm tay cô đánh bài, "Không phải còn có tôi hay sao?", kéo thẳng dây áo thể thao, vòng tay, "Đẹp!", rượu cocktail…
Sau đó, tất cả cùng chồng lên nhau với cảnh tượng cuối cùng, Lục Tây Lăng giang tay ra ôm cô, cô dùng sức chống đỡ mới không ngã vào người anh.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như muốn vọt ra khỏi cuống họng, tựa một quả khinh khí cầu đứt dây, chẳng biết bay đi đâu, mãi không quay về.
Cô cuộn tròn người lại, đầu gối ép vào bụng, dường như làm thế, cái cảm giác vừa bâng khuâng vừa căng tức trong tim mới dịu xuống được.
***
Tám giờ sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh gặp Tô Hoài Cừ ở cổng trường.
Chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, cổ tay áo có một dòng kẻ ngang màu lam đậm, trước ngực lại là hoa văn trắng đen hình địa cầu.
Trên lưng cậu đeo một cái ba lô màu đen, trên vai đeo máy ảnh, trong tay cầm hai chai nước.
"Chào buổi sáng.", Tô Hoài Cừ cười, đưa một chai nước cho Hạ Úc Thanh.
"Chào buổi sáng!"
Nước được lấy ra từ tủ lạnh, hẵng còn man mát.
Nơi họ tới chụp ảnh là một hồ nước ở vùng ngoại thành, hồ này mới được phát hiện ra từ hai năm nay, xung quanh trồng hoa anh đào, đang đúng độ nở rộ, hai tuần nay có không ít người tranh thủ đi chơi trước khi hết xuân.
Lúc đến nơi thì vẫn sớm, chưa nhiều người lắm, họ chiếm được mấy chỗ có góc rất đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!