Chương 16: (Vô Đề)

Khuôn viên trường rất rộng, xe buýt của trường và xe đạp là phương tiện phổ biến nhất.

Hạ Úc Thanh không biết đi xe đạp.

Ở quê, đường xi măng chỉ nối từ huyện lên thị trấn, còn lại thì toàn đường núi gập ghềnh, đương nhiên xe đạp sẽ không được dùng đến, hiếm lắm mới có nhà sắm xe máy, đại đa số mọi người vẫn chọn đi bộ.

Xe buýt của trường đại học Nam Thành chia làm hai loại.

Một loại là xe buýt liên trường, nối liền khu trường cũ và trường mới, mỗi chặng một tiếng, số chuyến không nhiều, vì giáo viên và sinh viên hầu như đều chọn tàu điện ngầm.

Một loại khác là xe nội tuyến, đi trọn một vòng, ngang qua các khu lớp học, thư viện, căng

-tin, ký túc xá… cứ mỗi lúc vào giờ hay tan học là đều chật cứng, không sao chen nổi.

Lúc này là giờ nghỉ trưa, Hạ Úc Thanh thành công bắt được chuyến xe nội tuyến đi từ sân thể dục ra tới cổng trường.

Cô ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, mở cửa kính ra, lấy tai nghe cắm vào điện thoại, mở ứng dụng nghe nhạc.

Sau lưng bỗng bị vỗ nhẹ một cái.

Hạ Úc Thanh tháo tai nghe xuống, quay đầu lại, cô bạn ngồi phía sau nói hơi lạnh, cảm phiền cô khép cửa sổ lại một chút.

Hạ Úc Thanh cuống quýt nói xin lỗi, đang định quay đầu đóng cửa lại, thì ánh mắt bỗng lướt qua vị trí cạnh cửa sổ ở hàng ghế thứ hai từ dưới tính lên.

Nhận ra điều gì đó, cô thoáng sửng sốt, lại lập tức ngoảnh đầu về.

Ở đó có một cậu nam sinh, áo trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác nhung tăm màu sữa.

Lúc này, cậu ấy đang nhìn về phía cô.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Hạ Úc Thanh mỉm cười gật đầu với cậu ấy một cái, thay cho lời chào.

Tô Hoài Cừ cũng cười.

Hạ Úc Thanh xoay người đóng cửa kính xe lại.

Tình cờ gặp trên xe buýt của trường dù xác suất thấp như vậy, cô không khỏi có chút kích động.

Nếu là bình thường, nhất định cô sẽ đến tán gẫu đôi câu với Tô Hoài Cừ, nhưng giờ đang ủ dột, có vẻ chẳng còn tâm trạng bắt chuyện.

Thôi, để lần sau vậy.

Hạ Úc Thanh lại đeo tai nghe lên.

Thoáng chốc, nhìn qua khóe mắt, có một bàn tay nắm lấy thành ghế bên cạnh.

Ngay sau đó, một bóng người lướt về phía trước, ngồi xuống ghế trống cạnh cô.

"Chào cậu.", Tô Hoài Cừ cười.

Dùng chính cách bắt chuyện của cô lần trước.

Hạ Úc Thanh gỡ tai nghe xuống, nắm trong tay, cô nhoẻn miệng cười, "Cậu đi đâu thế?"

"Ra cổng trường mua mấy quyển tạp chí.

Còn cậu?"

"Mình ra ga tàu điện ngầm… vào thành phố."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!