Trên đường về Thanh Mi Uyển, Hạ Úc Thanh thầm tính, mì, trứng và gia vị đều đã có, chỉ thiếu một ít rau, mà giờ thì các siêu thị lớn đều đã đóng cửa.
Cô chợt hoài niệm mất một giây vườn rau chỉ sống được đúng một tháng của mình.
Tài xế dừng xe trước cổng.
Lục Tây Lăng đi trước, đưa tay đẩy cánh cổng hàng rào, rồi giữ lấy nó.
Động tác thoáng dừng lại.
Mất một lúc Hạ Úc Thanh mới hiểu ý, vội vàng chạy tới, lướt qua anh, đi vào trước.
Lục Tây Lăng chợt nín thở, bởi làn gió hất lọn tóc của cô lên, quất vào mặt anh.
Hương thơm trong lành, hệt như làn nước đựng trong một chiếc bát gốm trắng, bên trên thả bồng bềnh mấy đóa hoa non.
Người do Lục Tây Lăng sắp xếp vẫn đến đây quét dọn theo định kỳ, bởi vậy mỗi lần Hạ Úc Thanh tới, trong nhà luôn cực kỳ sạch sẽ.
Cô đặt ba lô lên ghế ăn, cởi áo khoác.
"Sẽ xong nhanh thôi, chú Lục, chú ngồi nghỉ một lát đi."
Lục Tây Lăng chỉ gật đầu đáp lại.
Anh ngồi xuống sofa, châm thuốc, rít một hơi rồi lấy gạt tàn đặt xuống thảm, lại ngả người nằm xuống, gối đầu lên tay vịn sofa, hai chân bắt chéo, một tay vắt ngang trán, một tay buông thõng cạnh mép ghế.
Nhìn chung, Lục Tây Lăng là một người "ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng", lịch thiệp quy củ, rất hiếm khi uể oải lờ đờ.
Anh hút thuốc nhưng lại không nghiện, phần nhiều như một hình thức, một cái chốt mở được thiết lập trong tâm lý, để khi ấn xuống có nghĩa là mình nên bình tĩnh, nên thả lỏng.
Từ phòng bếp truyền ra tiếng nước rào rào, không lâu sau thì có một tiếng "tạch", nghe như tiếng bật bếp gas, sau đó nữa là tiếng lách cách của đôi đũa đảo trong nồi, vang lên một lúc theo quy luật đều đặn.
Rồi lại là âm thanh gì đây?
Anh ngẫm nghĩ.
Có lẽ là đang đập trứng.
Trong những âm thanh đó, Lục Tây Lăng nhắm mắt lại.
Hạ Úc Thanh bưng bát mì ra, đến trước bàn ăn, duỗi một tay vớ vội lấy miếng kê bằng mây.
Đặt bát xuống, cô đưa ngón tay bị bỏng lên nắm lấy vành tai, đồng thời nhìn ra ngoài phòng khách, "Chú Lục, mì xong rồi."
Người nằm trên sofa không đáp lời.
Hạ Úc Thanh đi ra.
Trong chiếc gạt tàn đặt trên mặt thảm có một điếu thuốc chưa dụi hết, còn đang liu riu cháy nốt.
Phía trên làn khói trắng lờ lững, một cánh tay của Lục Tây Lăng buông thõng bên cạnh sofa, cổ tay thả lỏng rủ xuống.
Chiếc đồng hồ màu bạc càng làm tăng thêm cảm giác rắn rỏi ở cổ tay, ngón tay thon dài, các khớp xương gồ ghề, những mạch máu nổi hằn trên mu bàn tay lại khiến màu da trông có phần nhợt nhạt.
Hạ Úc Thanh chẳng hiểu vì sao mình lại nhìn chằm chằm mất mấy giây, lúc hoàn hồn, cô luống cuống nhặt điếu thuốc lên, dụi mạnh vào lòng gạt tàn.
Cô khẽ đẩy cánh tay Lục Tây Lăng, anh vẫn hít thở nhè nhẹ, không có phản ứng gì.
Cô đành đứng dậy, cầm gạt tàn lên để trên bàn, xoay người đi vào phòng ngủ ở tầng một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!