Chương 8: (Vô Đề)

Mục Trọng Hạ lo sẽ lại gặp cướp trên đường đi, nhưng may mà phần còn lại của chuyến đi đã diễn ra suôn sẻ. Mục Trọng Hạ cũng mới biết, năm bộ lạc Yahan bị chia cắt thành hai bởi một con sông chảy dài qua vùng lãnh nguyên Yahan, tên là sông Zanluo. Bộ lạc thứ hai, thứ ba và thứ tư nằm ở một bên sông Zanluo, bộ lạc thứ nhất và thứ năm ở bên còn lại.

Khi Mục Trọng Hạ ngồi trên cự ma tượng nhìn thấy đỉnh lều và khói bếp từ xa thì các chiến binh Dimata của bộ lạc thứ ba đã reo hò ầm ĩ. Người trong lều chạy ra ngoài reo hò, đám nhỏ cũng vui vẻ chạy tới. Đại quân dần chậm lại, Mục Trọng Hạ cũng trở nên căng thẳng.

" A, a, a—— !! "

Người dân Dimata đang hò reo, ma thú cũng đang hò reo. Niềm vui "thu hoạch" hiện rõ trên gương mặt mỗi chiến binh Dimata an toàn trở về. Cự ma tượng dừng lại, Tesir vẫn để lộ tay chân, một tay ôm eo Mục Trọng Hạ và nhảy xuống khỏi người nó. Sau khi tiếp đất, Tesir không đặt Mục Trọng Hạ xuống mà ôm cậu về phía bộ lạc. Những người dân bộ lạc tụ tập xung quanh hô lên: "Tesir! Tesir!"

Bất kể nam nữ, già trẻ đều chào đón Tesir trở lại như chào đón một anh hùng, đồng thời tò mò nhìn chằm chằm vào người trong vòng tay hắn, được quấn chặt đến mức chỉ lộ ra một đôi mắt, không rõ là nam hay nữ.

Trên đầu là đỉnh lều xanh ngút tầm mắt. Tesir bị bao vây, Mục Trọng Hạ cố gắng muốn xuống đất, nhưng Tesir vẫn ôm chặt lấy cậu. Nhìn nam nữ Dimata cao lớn cường tráng xung quanh, lại nghĩ đến kích thước cơ thể của bản thân, Mục Trọng Hạ từ bỏ ý định xuống đất. Có lẽ Tesir sợ cậu sẽ bị giẫm chết, điều này rất có thể xảy ra mà.

"Tesir, đây là ai? Đây có phải là najia của anh không?"

Tesir khẽ gật đầu.

Đám đông lập tức hô lên: "Tesir có najia mới!"

"Tesir đã mang một najia về!"

"Tesir có najia mới!"

Mọi người liên tục loan tin. Tesir giơ tay chặn đám đông, không cho họ chạm vào người trong tay mình. Đi được hơn mười phút, đám người tự động dịch sang một bên, Mục Trọng Hạ nhìn về phía trước. Mấy thanh niên Dimata dắt ngựa tới, một người trong đó nói: "Tesir, lên ngựa đi, thủ lĩnh phái chúng tôi đến đón anh trở về."

Tesir gật đầu với mấy dũng sĩ trong bộ lạc, giơ tay nắm cương ngựa của một người trong số họ rồi dễ dàng lên ngựa trong khi tay vẫn đang ôm Mục Trọng Hạ. Chiến mã đi trước, người trong bộ lạc tự động tránh đường, ngay cả trẻ con cũng có ý thức tránh sang một bên. Mọi người chào đón Tesir và các chiến binh trở lại bằng tiếng cười và tiếng hoan nghênh.

Dọc đường đi đều là những chiếc lều với nhiều kích cỡ khác nhau, nhọn hơn một chút so với những chiếc lều trong ký ức của Mục Trọng Hạ, nhưng nhìn chung vẫn có hình tròn. Ngựa chạy được một đoạn, Mục Trọng Hạ thấy trước mặt là một chiếc lều khổng lồ màu xanh đậm. Đây là là chiếc lều lớn nhất trong số những chiếc lều mà cậu từng thấy, lều có mấy cửa sổ lớn bằng phách khảm, xung quanh mấy chục mét không có lều nào khác, còn có chiến binh Dimata cầm loan đao đứng canh bên ngoài, xung quanh được bao quanh bởi đá, đằng trước còn có một bục đá rộng rãi như tế đàn.

Mục Trọng Hạ đoán: [Đây có lẽ là lều của thủ lĩnh, nơi cha của Tesir ở.]

Tesir dừng ngựa, một chiến binh trong bộ lạc cũng có đôi mắt xanh lục đang đứng bên ngoài lều bước tới. Anh ta mỉm cười giơ nắm đấm lên, Tesir cũng giơ nắm đấm lên, chạm nhẹ vào nắm đấm của đối phương. Người đàn ông nói: "Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại, Tesir. Anh quả thực là chiến binh mạnh mẽ nhất của bộ lạc thứ ba, đã mang về nhiều thứ như vậy." Anh ta liếc nhìn Mục Trọng Hạ, nói: "Đây là najia của anh sao?

Tôi đã nghe thấy họ reo hò."

"Đúng." Tesir vẫn tích chữ như vàng.

Đối phương: "Mau vào đi, thủ lĩnh và đại phù thuỷ đang mong lắm."

Tesir gật đầu, ôm Mục Trọng Hạ vào lều. Tesir còn chưa giới thiệu đối phương là ai, Mục Trọng Hạ co duỗi chân, nói: "Xung quanh không còn ai nữa, anh có thể thả tôi xuống được không?"

Người đàn ông đi trước Tesir kinh ngạc quay lại, là đàn ông sao?

Tesir: "Đừng nhúc nhích."

Mục Trọng Hạ không hiểu tại sao Tesir lại không để mình xuống đất. Cậu đang nói tiếng Dimata, và người đàn ông trước mặt còn chưa biết cậu đến từ Vương quốc Eden.

Người đàn ông giúp mở cửa lều, Tesir hơi cúi người, bế Mục Trọng Hạ đi vào, người đàn ông cũng đi theo. Trong lều, một trưởng lão với bộ râu được tết thành hai bím dày ngồi ở giữa căn lều khổng lồ, bên trái trưởng lão là một người phụ nữ lớn tuổi cầm một cây gậy gỗ màu trắng, bên phải là một người phụ nữ khác còn lớn tuổi hơn. Mục Trọng Hạ đoán trưởng lão ở giữa chắc chắn là thủ lĩnh, cha của Tesir.

Còn người cầm cây gậy gỗ màu trắng chắc là đại phù thủy, còn người phụ nữ lớn tuổi nhất kia có lẽ là bà nội của Tesir chăng?

Có hai người đàn ông trông trạc tuổi thủ lĩnh ngồi bên cạnh bà lão, phía sau bà lão là một người phụ nữ trung niên đang quỳ. Mục Trọng Hạ không đoán được thân phận của ba người này.

Suy nghĩ thì rất nhanh, Tesir vừa đi vào, mấy người đang ngồi đều đứng dậy. Giọng thủ lĩnh như tiếng chuông vang lên: "Tesir, con trai của ta, con đã mang hy vọng về cho bộ lạc thứ ba chúng ta."

Tesir hơi cúi người, nói: "Đây là trách nhiệm của con với tư cách là một dũng sĩ của bộ lạc."

"Tesir, người trong lòng con là ai thế?" Bà lão nheo mắt hỏi, có vẻ thị lực của bà không tốt.

Tesir: "Đây là najia của con. Em ấy đến từ Eden."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!