Chương 7: (Vô Đề)

Người cầm đầu điều khiển cự ma tượng dưới thân mình. Tesir đặt Mục Trọng Hạ ở phía sau, Mục Trọng Hạ túm áo hắn. Tesir cũng điều khiển cự ma tượng của mình đi về phía trước một đoạn. Tất cả các chiến sĩ Dimata của bộ lạc thứ ba đều loan đao trên thắt lưng ra, các chiến sĩ chịu trách nhiệm hộ tống hàng hóa cũng lập tức bao vây quanh hàng hóa.

Tesir là người đầu tiên lên tiếng: "Duanwaqi."

Duanwaqi có thể chất tương đương Tesir, nói: "Tesir, đây là lãnh thổ của bộ lạc thứ tư chúng ta."

Tesir: "Lãnh thổ của bộ lạc thứ tư? Bộ lạc thứ ba chúng ta không cho phép."

Duanwaqi: "Khi nào thì lãnh thổ của bộ lạc thứ tư chúng ta cần sự cho phép của các ngươi? Tesir, mau giao ra một nửa vật tư của ngươi ra."

Tesir rút loan đao ra, rút tay về và nhảy thẳng xuống khỏi cự ma tượng. Duanwaqi liếc nhìn đám người đang bao vây cự ma tượng của mình thì cũng cầm loan đao nhảy xuống. Đối với những dũng sĩ Dimata có đủ tư cách cưỡi cự ma tượng, việc có thể cưỡi cự ma tượng cùng lúc với đối thủ của mình chắc chắn có một ý nghĩa khác.

"Aaaaaaaaaaah—— !!"

Các chiến binh của bộ lạc thứ tư giơ loan đao hét lên khích lệ. Các chiến binh của bộ tộc thứ ba cũng không chịu thua kém, đều cổ vũ cho Tesir. Mục Trọng Hạ không hề hưng phấn chút nào, cậu rất căng thẳng. Có vẻ như bên kia chỉ có thủ lĩnh của đối phương tiến lên, điều này khiến Mục Trọng Hạ yên tâm hơn chút, dù sao cậu cũng chưa sẵn sàng chứng kiến cảnh đổ máu. Nhưng… người đàn ông tên Duanwaqi kia thoạt nhìn không dễ chọc chút nào.

Kiểu tóc của Duanwaqi giống kiểu tóc của Tesir, hoặc có thể kiểu tóc của người Dimata đều như vậy. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của Tesir giống như một viên ngọc xanh mịn lạnh như băng, nhưng đôi mắt của Duanwaqi lại có màu vàng. Những người sống ở vùng lãnh nguyên đều có đôi mắt sáng màu. Ngay khi Duanwaqi và Tesir đối mặt, chẳng nói một lời đã giao chiến. Về tầm vóc, Tesir thấp hơn Duanwaqi một chút, nhưng về khổ người thì cả hai đều tương đương nhau. Khi hai người sử dụng vũ lực, tiếng hò reo của binh lính hai bên lại càng lớn hơn.

Đây là giao chiến bằng đao thật kiếm thật, không phải một đấu trường thể thao. Mục Trọng Hạ trèo lên đầu cự ma tượng, rồi nhìn thấy vết máu trên cánh tay lộ ra của Tesir, trái tim cậu như thắt lại. Nhưng tiếng hò reo ngày càng cuồng nhiệt phía dưới nhắc đi nhắc lại rằng đây chính là cách sống của người Dimata.

Cuộc chiến giữa hai người không kéo dài lâu và kết thúc với việc Tesir cầm loan đao kề vào cổ họng Duanwaqi, Duanwaqi bị Tesir ấn xuống đất, không thể cử động. Các chiến sĩ bộ lạc thứ ba giơ cao loan đao reo mừng chiến thắng, trong khi các chiến sĩ của bộ lạc thứ tư lặng lẽ thu quân.

Tesir không giết Duanwaqi, hắn đứng dậy, mặc kệ những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, cất loan đao và đi về phía cự ma tượng của mình mà không quay đầu lại. Sau khi thua trận, vẻ mặt Duanwaqi nặng nề đứng dậy, cầm loan đao và đi về phía cự ma tượng của mình. Tesir ngẩng lên và nhìn thấy người đang ghé vào trên đầu cự ma tượng. Hắn lập tức nhanh hơn, kéo cái người đang tiến không được lùi không xong trên cự ma tượng trở về.

"Tesir, anh bị thương, nhanh lấy nước thuốc ra!"

Máu trên người Tesir làm vấy bẩn quần áo của Mục Trọng Hạ. Hắn đặt Mục Trọng Hạ trở lại chỗ ngồi và nói: "Đừng cử động." Sau đó lại nhảy xuống khỏi cự ma tượng.

Khanbana bước tới đưa cho Tesir một mảnh vải. Hắn lau vết máu trên người, sau đó xé mảnh vải ra quấn quanh những vết thương nghiêm trọng hơn chứ không hề có ý định uống thuốc. Vừa xử lý vết thương, hắn vừa nói chuyện với Khanbana. Bên kia, Duanwaqi "bị đánh bại" đang chỉ huy bộ lạc thứ tư tránh đường.

Mục Trọng Hạ cau mày nhìn. Sau khi dặn dò xong, Tesir lại leo lên cự ma tượng, tiếng tù và vang lên. Các chiến sĩ của bộ lạc thứ ba theo cự ma tượng đi về phía trước. Có vẻ như họ không hề lo chuyện bộ lạc thứ tư sẽ lén tấn công phía sau. Rất nhanh, các chiến binh của bộ lạc thứ ba đã băng qua con đường mà họ đã tránh. Mục Trọng Hạ quay đầu nhìn lại, xa xa đã thấy hơn chục xe chở vật tư để lại đó.

Trong mắt Mục Trọng Hạ lộ vẻ kinh ngạc: "Tesir?"

Tesir lạnh nhạt nói: "Nếu hắn đánh ta, ta sẽ cho hắn một nửa số vật tư; nhưng nếu hắn thua thì chỉ có chừng đó thôi."

Mục Trọng Hạ hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Đây là quy củ sao?"

Tesir: "Người Dimata chúng ta chỉ có thù hận mới tàn sát lẫn nhau."

Cậu hiểu rồi. Xét thấy dân số Dimata vốn đã ít, khả năng sinh sản khó khăn, tỷ lệ sinh thấp, tổng dân số của năm bộ lạc thuộc toàn bộ dân tộc Dimata chỉ có hơn một trăm vạn. Phải biết là diện tích lãnh nguyên Yahan vô cùng rộng lớn, lớn đến mức nếu dàn trải dân số một trăm vạn kia thì hoàn toàn không là gì cả. Nếu họ còn giết chóc và tàn hại lẫn nhau thì thật sự sẽ diệt vong. Các bộ lạc có thể tranh giành tài nguyên nhưng sẽ không xảy ra xung đột chiến tranh quy mô lớn.

Họ chỉ cử một "người đại diện" ra ngoài để phân định thắng bại.

Mục Trọng Hạ: "Như vậy thì tốt quá."

Tesir hiếm khi nói: "Ngoại trừ thuốc men, số vật tư mang về lần này sẽ được phân phát cho các bộ lạc khác nữa."

Mục Trọng Hạ: "Các bộ lạc khác cũng sẽ như vậy sao?"

Tesir gật đầu.

Mục Trọng Hạ không hiểu: "Thế các anh chia bộ lạc như thế nào? Các anh là bộ lạc thứ ba, vậy bộ lạc thứ nhất có phải là bộ lạc mạnh nhất không?"

Tesir: "Đúng vậy."

Mục Trọng Hạ: "Vậy họ sẽ được nhiều vật tư nhất sao?"

Tesir: "Phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!