Chương 46: (Vô Đề)

Mở cửa vào lều, rồi lập tức đóng lại, vừa ngẩng đầu lên, Tesir đã choáng váng.

"Trọng Hạ?"

Mục Trọng Hạ đang kiểm tra chiếc giày cải tiến thứ hai của Babha trong tay, ngẩng đầu lên. Tesir cởi áo da ném sang một bên, sau đó đi tới hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"

Mục Trọng Hạ: "Giày."

Tesir: "Ai sẽ đi?"

Mục Trọng Hạ: "Phụ nữ."

Hiển nhiên, Tesir không hiểu. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Mục Trọng Hạ bật cười. Cậu bỏ giày xuống và nói: "Chúng ta sẽ mang hàng hóa đến đại lục Venice, nhưng không thể thụ động chờ đợi cơ hội kinh doanh được, mà phải chủ động. Đồ da, túi xách… chúng ta phải cho mọi người thấy giá trị của chúng thì mới thu hút được nhiều khách hàng hơn, mới có thể khiến người ta sẵn sàng mua đồ.

Những bộ áo lông thú sang trọng mà chúng ta có, kết hợp với những đôi giày này, chắc chắn sẽ khiến nhiều phụ nữ thích hơn."

Vẻ mặt Tesir vẫn khó hiểu, hắn nhặt một chiếc giày rõ ràng không thích hợp để đi bộ lên, nghĩ mãi cũng không hiểu sao phụ nữ lại thích. Chắc chắn Gu"an sẽ không đi loại giày này.

Mục Trọng Hạ lại phì cười: "Em cho anh xem, anh sẽ hiểu."

Mục Trọng Hạ đã vẽ năm kiểu giày cho Babha. Sau khi Babha sửa lại một lần, thành phẩm đã đáp ứng được yêu cầu của cậu. Cậu lại đưa thêm cho Babha vài mẫu giày và nhờ ông làm. Trước khi khởi hành, cứ làm càng nhiều càng tốt. Năm kiểu giày mà Babha làm trước đây có size 36, 37, 38, 39 và 40. Mục Trọng Hạ chủ yếu dự định để những phụ nữ trong bộ lạc đi theo mình làm người mẫu. Nhưng phụ nữ Dimata đều có bàn chân to hơn, ít nhất cũng phải đi size 38, hai cỡ giày 36 và 37 chỉ để đề phòng thôi.

Mục Trọng Hạ đi tới rương, lấy một chiếc quần dài tương đối mỏng và một chiếc áo sơ mi – cậu gần như đã không mặc loại trang phục này kể từ khi đến Yahan. Sau đó, cậu lại lấy chiếc áo lông màu vàng mà cậu đã mặc lúc kết hôn ra mặc vào.

"Tới đây giúp em chút nào."

Tesir bước về phía trước.

Bám vào Tesir, Mục Trọng Hạ đi một đôi giày size 40 màu đỏ thuần, trên giày còn khảm lưu phách. Sau khi đứng vững, cậu bảo Tesir lùi lại, sau đó làm tư thế người mẫu: "Anh thấy sao? Đừng nhìn mặt, chỉ cần nhìn vào quần áo và giày thôi. Nhìn mặt là trái quy định đó."

Mục Trọng Hạ không đi tất, đôi giày vốn không thể đi được trong mắt Tesir giờ lại để lộ đôi chân trắng nõn và mềm mại của Mục Trọng Hạ, hoàn toàn tương phản với phần trên màu đỏ. Đôi giày cao gót tinh tế khiến Mục Trọng Hạ trông vừa cao ráo vừa thanh lịch, kết hợp với chiếc áo lông màu vàng kia, thực khiến Tesir khát khô cổ.

"Nhìn này, tuy đi lại hơi khó, nhưng chắc chắn cảm giác sẽ thích hơn nhiều so với việc đi giày đế bằng hoặc ủng. Dù sao thì phụ nữ cũng sẽ luôn tìm được cách khắc phục thôi. Nhóm quý bà quý cô ở Venice và Eden chắc chắn sẽ bị những đôi giày cao gót này mê hoặc."

Cậu muốn bước hai bước, nhưng cơ thể đã lung lay nên bỏ cuộc. Tesir lập tức tiến lên đỡ cậu, giọng đã hơi khàn: "Đừng cởi ra."

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt băng xanh giờ lại bừng lửa. Tim Mục Trọng Hạ đập thình thịch: "Sao, sao vậy?"

Tesir bế Mục Trọng Hạ lên và đặt cậu "lên giường".

"Không, Tesir, em…" Cậu còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh thì miệng đã bị chặn lại. Mục Trọng Hạ có hơi bối rối khi đôi chân đang đi giày cao gót của mình bị người kia giữ chặt.

Giày cao gót màu đỏ, thân hình trắng nõn, áo lông vàng óng, tiếng r*n r* quyến rũ… mọi chi tiết đều có thể khơi dậy h*m m**n mạnh mẽ nhất trong cơ thể Tesir. Mục Trọng Hạ bị áp đảo, chỉ kịp nói "khóa cửa" rồi bị người đàn ông của mình kéo vào vòng xoáy d*c v*ng. Cậu còn chưa hiểu tại sao một người đàn ông đi giày cao gót lại có tác dụng tương tự như phụ nữ vậy.

Kể từ hôm thử đi giày cao gót chỉ để Tesir hiểu được tác dụng của đôi giày tưởng như không thể đi được kia, Mục Trọng Hạ không dám chạm vào giày cao gót nữa. Tuy nhiên, hôm đó, sau kh nghỉ ngơi tắm rửa, cậu không tìm thấy đôi giày cao gót màu đỏ size 40 kia nữa, nghĩ cũng biết là ai đã lấy đi.

Phản ứng của Tesir khiến Mục Trọng Hạ có niềm tin rất lớn. Kiếp trước, đương nhiên cậu không có hứng thú đi giày cao gót, nhưng sau khi nhìn thấy quá nhiều, tự nhiên nảy ra ý tưởng. Hàng năm, trong thời gian thực tập, cậu đều đưa học trò của mình đi xử lý lợn, trâu, bò, cừu, gà, vịt, cá trong trang trại rồi chế biến thành thành phẩm và bán thành phẩm để bán. Họ cần tìm các buổi hội chợ, tìm thương nhân hợp tác và tìm cách thu hút khách hàng.

Nguyên tắc tương tự cũng có thể áp dụng cho các nguồn vật tư của bộ lạc.

Thấy ngày khởi hành đang đến gần, Mục Trọng Hạ tới xưởng luyện kim ở lại một ngày, sau khi trở về dùng cơm tối mới nói: "Tesir, lần này đi đến đại lục Venice, em muốn dẫn cả Abiwo, Amunda và Gu"an theo."

Đôi mắt của Abiwo và Amunda ngay lập tức sáng lên .

Tesir: "Được."

Mục Trọng Hạ nói tiếp: "Lần này chúng ta có thể phải ra ngoài ít nhất 2 tháng. Thực tế, nhiệt độ vào mùa ấm ở Yahan cũng không cao, có thể làm thịt khô và rất nhiều thứ, nhưng chờ chúng ta làm xong hết thì muộn mất. Abiwo, con mang rương thuật pháp nhỏ kia lại đây."

Abiwo lập tức đứng dậy và mang chiếc rương thuật pháp nhỏ mà Mục Trọng Hạ đã làm sau khi đến Yahan tới. Với trình độ hiện tại của Mục Trọng Hạ, cậu chỉ có thể chế tạo ra một chiếc rương thuật pháp nhỏ như vậy thôi, chưa thể chế tạo rương lạnh, hoặc loại rương lớn như loại cậu mang tới đây được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!