Chương 45: (Vô Đề)

Trong bộ lạc thứ ba, Mục Trọng Hạ vẫn không nhàn rỗi. Da đã phân loại cùng đồ da thành phẩm đã được đóng gói vào rương. Mục Trọng Hạ nhìn đồ đạc đã đóng gói, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền đi đến lều thủ lĩnh.

"Thủ lĩnh, ai trong bộ tộc làm giày tốt nhất vậy?"

Mushka cao giọng: "Đi gọi Babha tới đây!"

Lập tức có người bên ngoài lều thủ lĩnh đi gọi.

Mục Trọng Hạ đợi một lúc, một ông lão lưng còng được dẫn vào lều. Ông lão cúi người hành lễ: "Thủ lĩnh, Mục đại sư."

Mushka: "Mục đại sư có chuyện muốn hỏi anh."

Ông lão lại hành lễ với Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ: "Bác ơi, lại đây ngồi đi, cháu muốn nhờ bác làm giúp mấy đôi giày."

Babha vội vàng nói: "Mục đại sư cứ nói, làm giày cho ngài là vinh hạnh của tôi."

Mục Trọng Hạ mời Babha ngồi xuống, sau đó lấy giấy bút vẽ một chiếc giày lên giấy rồi nói: "Bác Babha, cháu muốn làm vài đôi giày như thế này, bác có làm được không?"

Babha cầm lấy tờ giấy, nghi hoặc hỏi: "Đây là giày à?"

Mục Trọng Hạ: "Đúng vậy, chỉ dành cho phụ nữ."

Babha cau mày, thứ này sao mà đi được nhỉ?

Mục Trọng Hạ nói thêm: "Không phải dành cho phụ nữ Dimata."

Chẳng lẽ phụ nữ Eden đi giày như thế này ư?

Mục Trọng Hạ: "Làm bằng da có được không? Phải là da thật, gót chân phải mềm, sau khi đi vào sẽ không bị ma sát với mắt cá chân, có được không?"

Babha cẩn thận nhìn và nói: "Không khó làm. Nhưng có lẽ tôi cần phải thử trước."

Mục Trọng Hạ: "Được rồi, cháu sẽ vẽ thêm mấy bản vẽ, bác cứ làm mỗi loại một đôi. Càng sớm càng tốt, khi bộ lạc xuất phát tới đại lục Venice là cần phải có rồi. Nếu được, tới lúc đó có thể gọi bác đi cùng mọi người."

Babha kinh ngạc ngẩng đầu lên, Mushka nói: "Cứ nghe Mục đại sư."

Babha lập tức nói: "Tôi nghe theo cậu."

Không ở lại lâu hơn, Babha cầm bức vẽ chiếc giày kỳ lạ và quay về làm thử. Mục Trọng Hạ cũng quay trở lại lều của mình, vẽ 5 bức vẽ giày, sau đó bảo Amunda chạy tới đưa bức vẽ cho ông Babha. Bây giờ đã là cuối mùa tuyết, bọn trẻ đều đã ra ngoài chơi, không còn đội mũ, đeo găng tay hay quàng khăn nữa. Mục Trọng Hạ chỉ có thể nhìn với ánh mắt ghen tị. Cậu không dám thử chút nào.

Những chuyến hàng từ lãnh địa của Tả Hữu Tượng Vương cũng đang chuẩn bị. Chuyến đi đến đại lục Venice sẽ đi qua lãnh thổ của họ, cho nên họ không cần gửi hàng tới đây trước. Theo kế hoạch của Mục Trọng Hạ, bộ lạc thứ ba sẽ để lại một lượng nhỏ vật phẩm ở đây để trao đổi khi các thương nhân Eden đến, và mang tất cả những vật phẩm có giá trị nhất và tốt nhất đến đại lục Venice để tìm cơ hội kinh doanh. Cho dù số hàng hóa còn lại vẫn bị thương nhân Eden ép giá thì họ cũng sẽ không tiếc. Sau mỗi mùa tuyết, người Dimata sẽ lại có thêm da, xương và dầu thú trong tay.

Ngày thứ 10 sau khi Terra trở về bộ lạc, Tesir đã dẫn các chiến binh trở về sau cuộc xuất chinh. Tiếng tù và vang lên, không giống như lần trước, lần này Mục Trọng Hạ đứng ngay ở phía trước đội chào đón và đích thân nghênh đón dũng sĩ của mình. Muzai là người đầu tiên lao tới, nó hưng phấn lao về phía Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ không đẩy nó ra, còn ôm chặt cái đầu to của nó xoa xoa. Muzai bây giờ cũng hiểu là lưỡi mình l**m sẽ xước mặt Mục Trọng Hạ, cho nên nó chỉ gừ gừ rồi để cậu ôm mình.

Abiwo cũng chạy tới, một tay đỡ đứa em trai đang lao tới của mình lên, sau đó đi về phía Mục a phụ: "Mục a phụ, con về rồi."

Mục Trọng Hạ một tay ôm cái đầu to của Muzai, tay kia ôm Abiwo thật chặt, mắt rưng rưng nước: "Cuối cùng mọi người cũng về rồi."

Trong khoảng thời gian hai cha con cùng Muzai xuất chinh, mỗi đêm cậu đều không thể ngủ ngon. Tesir, người đi sau một bước, tiến tới, một tay kéo Abiwo, tay kia kéo Muzai, rồi bế najia yêu quý của mình lên trong tiếng hò reo của các tộc nhân. Giống như ngày hắn đưa najia về bộ lạc vậy, khi đó hắn cũng đã bế cậu vào tận nơi.

"A huynh!"

Tesir giơ tay xoa đầu em gái mình.

Lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc thứ ba vui mừng khôn xiết. Các chiến binh đã trở về, và đám dã thú cũng đã quay trở lại bình nguyên Phong Bạo. Tiếp theo, họ sẽ chuẩn bị cho mùa ấm sắp tới trong năm, đó là thời điểm để người Dimata hồi phục. Tesir bế najia của mình quay trở lại lều của họ, rồi hôn cậu tới mức nhũn cả chân, sau đó mới đi gặp thủ lĩnh.

Ngồi phịch xuống ghế sofa, Mục Trọng Hạ giơ hai tay che khuôn mặt nóng bừng của mình, lúc này mới càng cảm thấy Tesir đã thực sự trở lại. Cửa lều bị gõ mạnh, Mục Trọng Hạ nghe thấy tiếng gừ gừ của Muzai thì vội vàng đứng dậy mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Muzai đã lao vào, bám lên người cậu và tru lên. Mục Trọng Hạ ôm lấy cái đầu to của nó, nói: " Ta đã chưng đồ hộp, làm bánh xèo và gà nướng cho mi đó nha."

"Ngao~ "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!