Chương 43: (Vô Đề)

Sau khi được gọi tới lều thủ lĩnh, Terra đã biết Mục Trọng Hạ tìm mình vì chuyện gì, đôi mắt anh đỏ hoe vì phấn khích: "Mục đại sư! Cho dù ngài cần bao nhiêu, tôi cũng sẵn lòng trả! Tôi cầu xin Mục đại sư hãy làm chân giả cho tôi!"

Mục Trọng Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chiếc nạng đã có giá 50 chiếc xương thú rồi. Khi chiếc chân giả này làm xong, tôi sẽ lấy 100 viên đá thuật pháp màu trắng, 50 viên trong số đó sẽ được trao lại cho bộ lạc, bởi vì bộ lạc cung cấp vật liệu, và 50 trong số đó là tiền công của tôi."

Terra gật đầu thật mạnh: "Tôi có! Tôi có! Tôi sẽ trả!" Đối với Terra, mức giá này coi như tặng không rồi. 100 viên đá thuật pháp màu trắng chỉ bằng 10 viên đá thuật pháp màu vàng! Ngang với giá của một lọ thuốc mà thôi!

Mục Trọng Hạ: "Tôi cần đo chân anh trước đã, sau đó mới lấy mẫu được."

Đại phù thủy liên tục lau khóe mắt. Chim tuyết nhung của Eden cứ liên tục mang đến hy vọng cho họ. Bà vô cùng hy vọng chim tuyết nhung của Eden có thể ở lại Yahan, ở lại với bộ lạc thứ ba mãi mãi. Có Mushka và Đại phù thủy, Mục Trọng Hạ đã đo chân còn lại của Terra, sau đó sử dụng một loại vật liệu giống như thạch cao ở Yahan – thứ này có tên là viêm thổ, là một loại bùn đỏ – với nước và băng gạc để làm mô hình chân cho anh.

Chân trái của Terra bị cắn đứt ở đầu gối. Sau khi lấy mẫu chân cho Terra, Mục Trọng Hạ đã dẫn Gu"an và Amunda rời đi. Terra kích động đến mức một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh được. Anh vội vã chống nạng trở lại lều và lấy những viên đá thuật pháp màu vàng mà anh đã tích lũy được từ trong hộp ra. Lúc trước, anh đã để lại toàn bộ cho Nijiang, tay không rời nhà, nhưng sau đó lại phụ trách việc luyện kim và được bộ lạc khen thưởng. Giờ anh đã có thể tự mình nuôi con gái Yehe của mình, cũng làm cuộc sống của bản thân và con gái mình ngày càng tốt hơn. Terra vô cùng biết ơn và sùng bái Mục đại sư, người đã cho anh niềm hy vọng trong cuộc sống.

Cả Mushka và Terra đều quyết định, tạm thời chưa nói với Zhela về chuyện này. Chờ khi Terra thực sự có thể đứng dậy bằng cái gọi là chân giả rồi nói cho bà cũng không muộn.

Trong tay Mục Trọng Hạ cũng không còn nhiều quyển trục thuật pháp, cậu phải để dành dùng khi cần thiết, cho nên tạm thời không thể chế tạo vũ khí và áo giáp thuật pháp được. Tuy nhiên, vũ khí và áo giáp thông thường vẫn sẽ tiếp tục được sản xuất. Mục Trọng Hạ dẫn Amunda đến phòng luyện kim, Gu"an vẫn phụ trách làm xúc xích. Abiwo đã ra trận, và người phụ trách làm pho mát bây giờ tên là Fajib.

Anh ta là một người rất cẩn thận, còn từng là dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ, nhưng bị mất một mắt trong trận chiến, dây thần kinh ở đùi cũng bị thương nên đã thọt chân. Anh ta được Tesir gọi tới làm pho mát, sau đó thì để anh ta chịu trách nhiệm làm việc này luôn. Dù sao Abiwo cũng vẫn còn là một đứa trẻ, tương lai sẽ trở thành một dũng sĩ, vì vậy không thể luôn chịu trách nhiệm làm pho mát được.

Khi Terra đến phòng luyện kim, anh đưa 50 viên đá thuật pháp màu trắng cho Mục Trọng Hạ, 50 viên còn lại đã đưa cho a phụ mình. Mushka không giữ lại 50 viên đá này làm của riêng, mà đưa hết cho đại phù thủy để sung vào quỹ chung của bộ lạc. Trong phòng luyện kim, Terra dường như có nguồn năng lượng vô tận. Ở phòng bên cạnh, Mục Trọng Hạ mặc quần áo thoải mái đang vẽ bản thiết kế, Amunda thì đang xem một tập tranh.

Tập tranh có rất ít chữ nên bé đã sử dụng phương pháp này để tăng cường khả năng nhận dạng từ của mình. Nếu gặp từ nào không biết, bé sẽ đánh dấu lại, chờ khi Mục a phụ rảnh rồi lại hỏi.

Sau khi đội ngũ xuất chinh tới tiền tuyến, Tesir gọi Tulason, Suwanbi và Khanbana. Hắn tặng cho mỗi người trong số họ một bộ áo giáp chiến binh và một bộ áo giáp ma thú. Ngoài ra, binh tướng của Hùng Ưng Vệ và Tả Hữu Tượng Vương cũng được hai bộ áo giáp. Sau khi nhận đồ, Tulason, Suwanbi và Khanbana cười toe toét đến tận mang tai.

Đối với các chiến binh trẻ, Abiwo cũng phân phát 10 bộ áo giáp. Baisimi và Ifusai mỗi người một bộ, và bảy chiến sĩ bằng tuổi họ đã chiến đấu vô cùng dũng cảm trong trận chiến trước cũng đều được phân một bộ. Mặc dù Mục Trọng Hạ đã bảo Tesir và Abiwo giữ lại mỗi người thêm một bộ áo giáp, nhưng cả hai đều không làm theo. Tiếng tù và chiến đấu vang lên, đội quân hoang thú đã lại xuất hiện.

Hôm ấy, trong đội quân của bộ lạc thứ ba, những chiến sĩ có vũ khí thuật pháp mới là những người tiên phong trong giai đoạn khốc liệt nhất, ở giữa là những chiến sĩ với vũ khí thông thường mới, theo sau là những chiến sĩ chưa có vũ khí mới, và cuối cùng là đội quân trẻ tuổi kia.

Voi rừng xuất hiện, lần này bộ lạc thứ ba không mang theo pháo ngắn. Họ không có nhiều đạn pháo, còn phải để dành cho mùa tuyết tiếp theo. Nhưng có nỏ hạng nặng mở đường, Tesir cầm thương trên tay và lao về phía trước cùng Muzai. Voi rừng bị nỏ nặng bắn thẳng vào mặt, vung chiếc vòi dài ra. Muzai bị vòi voi đánh trúng, ngay sau đó, Khanbana bị hất tung lên không trung. Không ai kịp để ý đến Muzai và Khanbana. Tesir đã nhảy từ lưng cự ma tượng sang lưng voi rừng.

Bộ giáp nửa người của hắn phát ra những vệt sáng dùng để chống lại các đòn tấn công.

Muzai bị vòi voi quật lăn mấy vòng trên mặt đất, lúc nhanh chóng đứng dậy còn thấy đầu choáng váng. Thuật pháp trận trên áo giáp của nó cũng đang phát sáng, Muzai gầm lên, không hề sợ hãi lao về phía voi rừng. Nó há to miệng và bắn lửa thuật pháp ra, sau đó, móng vuốt vồ lên mặt sói hoang. Máu sói hoang phun ra, tia sét phóng ra từ miệng nó cũng đánh trúng mũ giáp của Muzai. Trận pháp làm lạnh và trận pháp phòng thủ của mũ giáp lập tức hoạt động, vững vàng bảo vệ đầu Muzai.

Muzai c*n v** c* sói hoang, trận pháp cường hoá trên áo giáp phát sáng rực rỡ, nó đã cắn đứt cổ sói hoang.

Bên kia, Khanbana cũng bị hất văng, nặng nề ngã xuống đất. Trận pháp cường hoá trên áo giáp ở ngực và bụng được kích hoạt, nhưng Khanbana vẫn đau tới nhe răng trợn mắt. Hắn thở ra một hơi rồi nhanh chóng đứng dậy, cầm kiếm thuật pháp chém thẳng vào con thú hoang đang lao tới. Đồng đội ma lang của hắn cũng nhân cơ hội cắn chết đối thủ. Voi rừng thì đang gầm lên thảm thiết dữ dội. Ngọn giáo trong tay Tesir dũng mãnh đâm vào xương sống của voi rừng, đầu ngọn giáo nổ tung bên trong cơ thể nó.

Cự ma tượng của Tesir cũng đâm những chiếc ngà dài của nó vào ngà của con voi rừng, chiếc vòi dài của nó cũng quật thẳng vào phần mặt bị thương của voi rừng.

Phía sau, Abiwo và những người bạn đồng hành của mình đang săn lùng những con thú hoang đơn độc. Máu bắn tung tóe trên mặt, nhưng Abiwo không có thời gian để lau đi. Bộ giáp nửa người trên người thỉnh thoảng lại tỏa sáng rực rỡ, bảo vệ ngực, bụng và đùi cậu bé khỏi tấn công của dã thú và những tổn thương do móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn gây ra. Có áo giáp bảo vệ, Abiwo và những người bạn của mình càng dũng cảm hơn. Abiwo hiện tại chỉ có một niềm tin.

Tiêu diệt nhiều thú hoang hơn, trở thành dũng sĩ càng sớm càng tốt và bảo vệ Mục a phụ.

Ở hậu phương có hai lều trại, mỗi lều có ba chiếc máy sưởi, rất ấm áp. Mười người phụ nữ làm nhân viên y tế đã điều trị khẩn cấp cho những chiến sĩ bị thương. Cầm máu, khử trùng, khâu vết thương, bó nẹp và bôi thuốc — đây là những phương pháp sơ cứu cơ bản nhất mà họ đã học được từ Mục đại sư. Trong lòng tất cả những chiến sĩ bị thương được lập tức điều trị đều vô cùng biết ơn Mục đại sư.

Khi màn đêm buông xuống, tiếng tù và báo chiến thắng của bộ lạc thứ ba vang lên, đội quân dã thú đã bị đánh bại. Những con thú hoang bị đánh bại đã hoảng loạn chạy về phía bình nguyên Phong Bạo. Tesir đứng trên xác voi rừng, giơ cao ngọn thương và hô lớn.

"Gào gào gào—— "

Các chiến sĩ của bộ lạc thứ ba cũng giơ vũ khí lên và hô lớn. Họ đã một lần nữa đánh bại dã thú, một lần nữa bảo vệ bộ lạc thứ ba, và cũng một lần nữa thể hiện bản lĩnh của mình.

Tulason đến chỗ Khanbana và hỏi: "Anh ổn chứ?"

Khanbana mỉm cười vỗ ngực: "Không sao, xương không gãy."

Tulason vỗ vỗ Khanbana rồi cũng cười. Thể chất của người Dimata vốn đã cường tráng, xương cốt cũng chắc khỏe nên khi có áo giáp, họ càng mạnh mẽ hơn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!