Chương 28: (Vô Đề)

"Terra! Terra!"

Mục Trọng Hạ ở trong lều của mình vẫn còn nghe được. Cậu bước đến cửa sổ lưu phách và nhìn ra ngoài, chỉ thấy rất nhiều người chạy, chạy về cùng một hướng. Đôi nạng mà Mục Trọng Hạ làm được bọc da thú dày ở tay cầm và giá đỡ. Như thể có sức mạnh vô tận, Terra cứ đi đi lại lại trong lều. Tulason hô lên: "Terra, ra ngoài đi!"

Mọi người tránh ra, Terra chống nạng, đi từng bước ra khỏi lều. Tesir cũng đi theo. Có người hét lên: "Tesir, tôi sẽ đổi 50 chiếc xương thú để lấy một đôi nạng cho a phụ tôi!"

"Tesir, tôi cũng dùng 50 chiếc xương thú để đổi cho em trai tôi!"

Mushka giơ tay lên, khu vực xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Trong bộ lạc có rất nhiều người cần nạng, nhưng Mục Trọng Hạ chỉ có một. Tesir không muốn cậu mệt mỏi nên không đồng ý ngay lập tức, chỉ nói sẽ đợi đến mùa tuyết, khi hắn không cần phải ra ngoài rồi tính. Hắn đã nói vậy thì mọi người cũng chẳng làm gì được nữa, nhưng những người cần chống nạng lại nhìn Tesir bằng ánh mắt rực lửa.

Terra bước ra khỏi lều, Mushka quan sát từ xa, dường như có một tia sáng nào đó lóe lên nơi khóe mắt. Bây giờ a phụ đã có thể đứng dậy, Yehe cười rạng rỡ. Cô bé còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của đôi nạng này đối với a phụ mình, chỉ đơn giản là vui mừng khi a phụ có thể đứng dậy thôi. Tesir không ở lại quá lâu, có vẻ như nhất thời Terra chưa thể bình tĩnh lại, mà Tesir luôn nhớ nhung najia của mình, thấy Terra đã sử dụng quen thì hắn cũng rời khỏi đám đông quay về lều.

Terra nhìn Tesir rời đi với ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng trong số những cảm xúc phức tạp ấy còn có cả lòng biết ơn chân thành của anh dành cho Tesir.

Khi Tesir trở lại, Mục Trọng Hạ đã làm xong một chiếc chuồng gà đơn giản. Tesir mang chuồng gà vào lều trồng cây rồi ném hai con gà rừng vào. Các máng trồng của Mục Trọng Hạ đều đã nảy mầm. Hắn nhìn đám trái cây và rau quả phát triển trong máng, sau đó rắc hai nắm gạo vào chuồng gà. Khi rau lớn thì có thể lấy lá cho gà ăn, giờ thì cứ xa xỉ dùng gạo đi.

Hai người đi tắm, tới khi lên giường thì Mục Trọng Hạ đã ngáp dài. Tesir vào nhà sau, đóng cửa lều rồi mở máy sưởi. Mục Trọng Hạ quay lưng lại với hắn, giả vờ không hiểu ý Tesir. Tesir cởi áo da ngắn trên người, bước tới giường ngồi quỳ xuống. Hắn nhấc chăn ra khỏi người najia rồi đè lên cậu.

"Ưm…"

Mục Trọng Hạ cắn môi, ngón tay Tesir lướt dọc theo khe hở giữa mông cậu, x** n*n khu vực sắp bị xâm chiếm. Vì Tesir hệt như chiếc lò sưởi di động nên khi ngủ, Mục Trọng Hạ chỉ mặc mỗi áo ngủ, bên dưới là q**n l*t. Lúc này, áo ngủ đã được cởi ra, Tesir vùi vào ngực cậu, răng môi v**t v* hai điểm nhạy cảm.

"Tesir…" Mục Trọng Hạ đẩy đẩy người bên trên mình, "Anh không mệt sao…"

"Không mệt."

Câu trả lời của Tesir sẽ luôn là vậy.

Sau khi thân thể bị xâm chiếm, Mục Trọng Hạ phát hiện mình thế mà vẫn cảm thấy sướng. Nỗi khổ của thuần 0 nó vậy đấy! Cậu cắn vào bờ vai rắn chắc của Tesir như muốn trút giận. Đối phương lui ra ngoài chút, sau đó đột ngột đâm vào thật mạnh.

"A!"

Khi ở trên giường, đời này Mục Trọng Hạ cũng không bao giờ chiếm vị trí chủ đạo được. Tesir là một con sư tử có thể đ*ng d*c bất cứ lúc nào, đồng thời cũng là một con sư tử cực kỳ mạnh mẽ. Trước mặt Tesir, Mục Trọng Hạ giống như một con cừu nhỏ. Cơ thể bị lăn lộn, trong cơn đê mê, Mục Trọng Hạ không khỏi đưa tay ra tự an ủi, nhưng Tesir đã nắm lấy tay cậu Đêm đó, Mục Trọng Hạ bị Tesir cắm tới mức b*n r* hai lần.

Khi ý thức quay trở lại thì đã là sáng ngày hôm sau, cậu ở một mình trong lều và máy sưởi vẫn đang bật. Vòng eo nặng nề tới mức như không phải của mình. Mục Trọng Hạ trở mình trong chiếc chăn ấm áp, không muốn cử động. q**n l*t và áo ngủ đều ở trên người, hiển nhiên là đêm qua ai đó đã mặc cho cậu. Nghĩ đến nhu cầu quá mức của Tesir, Mục Trọng Hạ lại muốn cắn người. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Mục Trọng Hạ nằm trên giường một lúc, cuối cùng quyết định dậy.

Về phía Tesir, sau một buổi sáng bận rộn, đến giờ ăn trưa, mọi người chia thành nhiều đội, mỗi đội nướng một con mồi lớn, cộng thêm đồ ăn mang theo cũng đủ thỏa mãn cơn đói của họ. Thời tiết càng ngày càng lạnh, con mồi càng ngày càng ít, đám đàn ông đi săn cũng cần mang theo một ít lương thực khô để giảm bớt việc tiêu hao con mồi. Tesir lấy một chiếc túi da lớn từ chiến mã của mình rồi tìm chỗ ngồi trên mặt đất.

Hắn là Ưng Vương, và là một trong những thợ săn chủ lực, lúc ăn cơm có thể được người khác phục vụ, chẳng hạn như không cần xử lý con mồi và nướng thịt.

Con mồi của đội họ đã được nướng chín, Tesir dùng dao cắt một vài miếng thịt. Mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm hắn. Mỗi khi Tesir mang đồ ăn ra thì kiểu gì cũng khiến mọi người chú ý. Còn Muzai, nó đang ăn bữa trưa ở đằng xa.

Tesir lấy ra hai hộp đồ ăn thuật pháp trong túi da của mình và mở chúng ra. Trong một hộp có mì khô. Tesir đổ một ít nước lên, sau đó lại lấy trong túi da ra một chiếc bát tinh thạch có nắp, mở ra, đổ đều vừng bên trong lên mì, lại đóng nắp hộp lại và vặn mức 3, rồi ấn đá thuật pháp kích hoạt.

Có người ra chỗ hắn: "Tesir, đây là cái gì vậy?" Đó là Tulason.

Lại có người tới, là Khanbana.

Tesir mặt không biểu cảm nói ra những lời khiến mọi người ghen tị đến mức muốn đập chết hắn: "Najia của tôi đã đưa cho tôi hộp thức ăn thuật pháp, trong hộp là món mì em ấy làm cho tôi."

Sau khi giải thích, Tesir đặt những miếng thịt đã cắt vào một hộp đồ ăn thuật pháp khác rồi đổ nước vào, đậy nắp lại, khởi động và nấu canh.

Tulason: "Tesir, anh thật quá đáng!"

Tesir thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.

Khanbana: "Mì là cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!