Trong lều hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng máy làm xúc xích chạy và tiếng lửa cháy. Gu"an, Abiwo và Amunda lặng lẽ làm xúc xích, trong khi Mục Trọng Hạ đang tập trung làm chai tinh thạch – tham chiếu phương pháp làm chai thủy tinh. Mục Trọng Hạ vừa làm chai, vừa thầm giơ ngón cái cho khẩu súng cơ khí, nó thật hữu ích! Đúng là một lò nung nhiệt độ cao di động!
Abiwo là người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cậu bé nhìn về phía cửa lều, Gu"an thấy thế liền tắt máy làm xúc xích. Tiếng gầm của Muzai vang lên bên ngoài lều, Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên. Cửa lều được mở ra, Tesir đeo nỏ nhẹ thuật pháp cúi người bước vào.
"A huynh (a phụ)!"
Mục Trọng Hạ: "Tesir, đã giải quyết xong chưa?"
"Người đã rời đi rồi."
Mục Trọng Hạ lơ đãng làm cái chai trong tay: "Anh cho bọn họ bao nhiêu?"
"Giống bộ lạc thứ tư."
"Anh vẫn đi ra ngoài à?"
"Không đi nữa."
"Uống thuốc đi, sau đó lại đi gom ruột đi. Ngày mai làm một đợt xúc xích nữa. Ngày mốt làm thịt khô."
Tesir: "Được."
Tesir ngoan ngoãn uống cạn chiếc lọ nhỏ màu đỏ mà Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị cho mình, sau khi vết thương ngừng chảy máu, hắn thay quần áo sạch sẽ rồi cất nỏ vào rương số 7. Nhìn thấy a huynh (a phụ) lại có thể mở được chiếc rương đó, da đầu Gu"an và Abiwo tê dại. Cất chiếc nỏ đi, Tesir ra ngoài làm việc.
Trong lều im lặng một lúc, Mục Trọng Hạ đã làm xong một cái chai khác, đặt cái chai sang một bên, cậu lấy một nắm đá tinh thạch đặt lên phiến đá, tiếp tục làm cái tiếp theo.
Tesir cần bộ ruột, những người trong bộ lạc lập tức cho hắn những bộ ruột mà họ chưa vứt đi. Cả bộ lạc tràn ngập một cảm giác vui mừng cố nén. Khi Tesir đi làm sạch ruột, rất nhiều người đã nhiệt tình giúp đỡ. Vì vậy, chỉ trong vòng hai giờ, Tesir không chỉ mang về một chậu lớn ruột đã được làm sạch mà còn cạo sạch dầu mỡ, chỉ cần treo chúng lên cho khô.
Lúc này, trời đã tối hẳn, lại có máy làm xúc xích nên xúc xích hôm nay đều đã làm xong, thịt băm và vỏ cũng đã dùng hết. Mục Trọng Hạ đã làm ra 22 chai tinh thạch, và hiện cậu đang làm nắp chai. Cậu cũng chưa dùng hết tất cả những viên đá tinh thạch mà Tesir đã đổi về. Tesir, Gu"an và Abiwo phụ trách bữa tối, nhưng Mục Trọng Hạ cũng phải nói cách làm cho họ, bởi vì kỹ năng nấu nướng của Tesir và Gu"an thực sự chỉ ở mức trung bình.
Trong lúc ba người đang chuẩn bị bữa tối, Mục Trọng Hạ cũng đã đậy nắp chai lại. Rõ ràng là cậu đang đói, Tesir cũng ăn rất nhiều. Ăn tối xong, Gu"an nói: "A huynh, anh Hạ, em về đây."
Mục Trọng Hạ: "Đi đi, tiện em hỏi xem mỗ mụ có muốn làm xúc xích không, ngày mai chúng ta tạm thời không dùng đến máy làm xúc xích."
Lần đầu tiên Gu"an thật sự không khách khí với cậu. Cô nói: "Em cũng muốn tự làm một chút."
"Vậy ngày mai anh dùng xong thì em mang đi đi."
"Cảm ơn anh Hạ!"
"Không có gì."
Gu"an đi rồi. Ăn xong, Abiwo và Amunda cũng rời đi, còn dẫn theo Muzai. Trong lều càng thêm yên tĩnh, Mục Trọng Hạ hỏi: "Làm sao họ biết em có rương thuật pháp? Ai nói cho họ vậy?"
Vẻ mặt Tesir có hơi khó coi: "Là Nijiang." Hắn kể lại những gì nghe được từ Tulason cho Mục Trọng Hạ, còn nói: "Thủ lĩnh sẽ trừng phạt cô ta."
Mục Trọng Hạ không bình luận gì về điều này, chỉ nói: "Em mang vũ khí thuật pháp tới đây vốn là để chuẩn bị cho anh trong mùa tuyết, bây giờ lấy ra trước cũng không sao. Nguyên tắc sử dụng nỏ nhẹ cũng không có gì, và nỏ nặng cũng tương tự, có điều tầm bắn xa hơn, sức mạnh và độ giật lớn hơn. Chúng thường được đặt ở một vị trí cố định để sử dụng. Tuy nhiên, người Dimata các anh rất khỏe nên chắc vẫn có thể cầm chúng trực tiếp như khi dùng nỏ nhẹ." Dù sao cậu cũng không nhấc nổi nỏ nặng lên.
Tesir khiêm tốn lắng nghe lời khuyên của najia.
"Pháo ngắn cần phải được sử dụng kèm với khiên. Pháo ngắn có khả năng sát thương cao hơn nỏ nặng và có thể gây sát thương tập thể, vì vậy người sử dụng phải trang bị khiên. Ở Eden, chỉ có kỵ binh hạng nặng mới được trang bị pháo ngắn. Chiến đấu bằng pháo ngắn tiêu tốn rất nhiều đá thuật pháp. Thứ em mang theo là hàng cấp thấp, chỉ có 3 thuật pháp trận, nhưng tất cả đều phải dùng đá thuật pháp màu vàng, hơn nữa dùng vài lần là phải thay.
Nhà chúng ta giữ thứ này không hợp, quá tốn kém."
Tesir vẫn gật đầu.
"Nếu anh có thể tự mình dùng nỏ hạng nặng, vậy hãy giữ nó ở Hùng Ưng Vệ của anh. Trường đao và cung thì nên giữ ở nhà. Cả hai đều thích hợp cho người Dimata sử dụng khi tác chiến. Ở Eden, không có mấy người dùng song đao, vì nó đòi hỏi sức mạnh lớn. Anh xem nhà ta có nên giữ một cặp không? Có 20 con dao găm, giữ lại vài con tốt nhất, còn lại anh có thể mang đi.
Còn hai chiếc nỏ nhẹ, anh xem có nên giữ chúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!