Trong lều của Tesir, Gu"an và Amunda nhìn chằm chằm anh Hạ đang lấy thứ gì đó từ rương thuật pháp ra. Cả hai đều không biết đó là gì, nhưng bản năng của người Dimata mách bảo họ rằng đó là một thứ rất đáng sợ!
Mục Trọng Hạ cố gắng lấy một khẩu súng nỏ nhẹ từ rương thuật pháp ra. Dù là một chiếc nỏ "nhẹ", nhưng đối với Mục Trọng Hạ, nó vẫn rất có trọng lượng. Ngay cả đối với những kẻ buôn lậu, hầu hết vũ khí thuật pháp mà chúng buôn lậu đều là dao găm, rìu, búa và cung thuật pháp. Vũ khí thuật pháp bị hạn chế nghiêm ngặt ở Vương quốc Eden, đặc biệt là vũ khí nóng thuật pháp. Ngoài ra, người Dimata mua vật phẩm thuật pháp cũng còn tiếc tiền, nói gì đến vũ khí thuật pháp.
Những kẻ buôn lậu không thể đổi vũ khí thuật pháp lấy đồ tốt với các bộ lạc Dimata, vì vậy họ cũng chẳng buôn lậu vũ khí thuật pháp ở đây làm gì. Cho nên, những người như Gu"an trong bộ lạc chưa bao giờ nhìn thấy vũ khí nóng như nỏ này.
Sau khi lấy nỏ nhẹ ra, Mục Trọng Hạ lại lấy ra thêm vài viên đạn cho nỏ nhẹ. Cậu đóng nắp rương và khóa lại, sau đó ngồi xuống lục lọi trú nhớ của Mục Tu trước khi nạp đạn. Nạp đạn xong, cậu mặc áo choàng da thú, đội mũ da thú, quàng khăn da thú, trang bị đầy đủ vũ khí.
Gu"an hồi thần lại: "Anh Hạ! Anh muốn ra ngoài à?"
Mục Trọng Hạ chật vật vác chiếc nỏ "nhẹ": "Ừ, anh sẽ đưa nỏ cho anh trai em. Nếu có ai dám dùng vũ lực bắt em đi, anh trai em sẽ bắn nổ đầu."
Gu"an run rẩy, anh Hạ thật hung hãn!
"Đưa nỏ xong anh sẽ quay lại. Hôm nay anh còn có rất nhiều việc phải làm, không thể trì hoãn đến ngày mai được."
Gu"an nuốt khan nói: "Vậy em và Amunda sẽ làm xúc xích trước."
"Được, hôm nay làm xúc xích xong, em lại đi thu thập ruột nhé, ngày mai làm một lượt nữa là đủ."
"…Vâng."
Các chiến binh của bộ lạc thứ ba đang canh giữ lều của Tesir quay sang nhìn nhau. Họ vừa nghe thấy gì vậy? Nỏ? Nỏ gì? Hơn hai mươi người đồng thời nhìn vào cửa lều, một người vén rèm đi ra ngoài.
"Ối!"
Hơn hai mươi dũng sĩ của bộ lạc thứ ba đều nhảy lùi lại, da đầu tê dại, đó là nỏ à?! Một chiếc nỏ của người Eden?!
"Ngao!"
Muzai kêu lên với Mục Trọng Hạ, còn bước tới và dùng đầu đẩy cậu, ý bảo cậu quay lại. Mục Trọng Hạ xoa xoa cái đầu to của Muzai, nói: "Muzai, cùng ta đi giao đồ cho Tesir. Giao xong chúng ta sẽ quay lại."
Muzai không đẩy cậu về nữa.
Mục Trọng Hạ khiêng nỏ nhẹ đi về phía lều của thủ lĩnh. Cậu đi cùng Muzai. Những người phía sau nhìn nhau, sau đó một người trong số họ nháy mắt ra hiệu đi theo, những người còn lại cũng làm theo.
"Đó là cái gì?"
Người dân bộ lạc thứ ba sống quanh đó đều nhìn thứ mà najia của Tesir đang cõng trên lưng. Những người đàn ông đều nhận ra nó là một loại vũ khí.
"Nhìn kìa! Trên đó có đá thuật pháp!"
"Đó có phải là trận pháp không?"
"Là vũ khí thuật pháp sao?!"
"Đó là một chiếc nỏ thuật pháp!"
"Nỏ thuật pháp?!"
"Najia của Tesir có nỏ thuật pháp sao?!"
"Đây chắc chắn không phải là do Tesir mang về! Eden không thể cho chúng ta vũ khí thuật pháp được!"
Những lời bình luận xung quanh lọt vào tai Mục Trọng Hạ, cậu tiếp tục bước đi không chút nao núng. Có người vượt qua cậu, chạy thật nhanh về phía lều của thủ lĩnh, sau đó càng ngày càng nhiều người vượt qua Mục Trọng Hạ, chạy về phía lều của thủ lĩnh.
Trong lều của thủ lĩnh, Tesir đã đánh nhau với Heldin và Kemulo. Cả Heldin và Kemulo đều không thể đánh bại Tesir. Dù cả ba đều đã bị thương, nhưng rõ ràng vết thương của Heldin và Kemulo nghiêm trọng hơn. Tesir thực sự quá mạnh mẽ, Sakosa và Dan Ega không còn đề cập đến việc đòi Gu"an làm najia của con trai họ nữa, nhưng cứ đổ diệt cho bộ lạc thứ ba đã giấu bớt vật tư mang về lần này. Ngay cả khi người Eden đến với Yahan vì thích Tesir thì cậu ta cũng quá giàu, điều này thực sự rất vô lý.
Tesir rất dũng mãnh, nhưng chẳng lẽ Eden không có người dũng mãnh sao? Công tước Frieden đổi đứa con ngoài giá thú lấy đứa con yêu quý của mình, nghĩ cũng biết ông ta sẽ không để ý nhiều đến đứa con ngoài giá thú này, sao có thể chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh như vậy cho cậu ta được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!