Gu"an vô cùng phẫn nộ. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Yehe đang khóc, nói: "Yehe, anh trai cô sẽ không đổi đá tinh thạch nữa, cháu về đi thôi." Sau khi có người nói với cô, cô lập tức bỏ việc mình đang làm xuống rồi chạy đến đây.
Yehe khóc, cô bé cũng không dám rời đi.
Zhela lại xuất hiện, bà ta cao giọng: "Gu"an! Tesir là a thản của Yehe, Yehe muốn trao đổi một ít đồ ăn với a thản của nó thì làm sao!"
Gu"an đứng lên, không sợ Zhela: "Anh trai tôi đã nói không đổi nữa!"
Zhela: "Tesir thà đổi thức ăn lấy những viên đá tinh thạch còn hơn là cho Yehe một ít thức ăn. Ý cô là vậy à?"
Gu"an đáp: "Đó là của hồi môn của najia của anh trai tôi! Y mạc Zhela, khi nào thì najia sử dụng của hồi môn của mình lại phải chờ bộ lạc cho phép?"
Zhela tức giận, chỉ vào xúc xích bên ngoài lều của Tesir và nói: "Số thịt đó cũng là của hồi môn của najia nhà Tesir à?"
Gu"an: "Y mạc Zhela, khi Terra hỏi Nijiang làm najia của mình, đã phải bỏ ra 5 con bò sừng dài, 20 con cừu đen, 50 con gà rừng, 10 bao ngũ cốc và vô số thứ khác. Một nửa trong số đó là do a phụ của tôi bỏ ra. Nhưng khi anh trai tôi đưa một najia người Eden về, a phụ lại không cho anh ấy bất cứ thứ gì cả. Anh trai tôi đã trao tất cả những gì anh ấy có cho najia của mình, đó cũng là điều anh ấy nên làm. Y mạc Zhela, najia của anh trai tôi đến từ Eden!
Trong số năm bộ lạc này, ai có thể lấy người Eden làm najia không?"
Zhela không nói nên lời.
Bà ta không tranh cãi với Gu"an nữa mà hét lên: "Tesir! Cậu vô tình vậy sao!"
Yehe chỉ mới 3 tuổi. Cô bé yếu ớt cầm túi đá tinh thạch đứng trong gió lạnh khóc thút thít. Mọi người chứng kiến cảnh này đều không nhịn được. Mục Trọng Hạ cũng không thể chịu đựng được, nhưng cậu biết giờ mình không thể ra mặt, vì Tesir vẫn chưa hề có động tác gì.
Đại phù thủy và Mushka bước đến.
Giọng đại phù thuỷ vang lên: "Thủ lĩnh, bộ lạc thứ ba chúng ta tham lam của hồi môn của người khác từ khi nào?"
Zhela kinh sợ quay lại, máu trên mặt nhanh chóng rút đi. Bà ta nghĩ thủ lĩnh đã bằng lòng với hành động của mình nên vẫn ngoan cố tin bản thân không làm gì sai. Nhưng thái độ tiếp theo của Mushka lại khiến bà ta hoảng sợ.
Mushka: "Zhela, bế Yehe về."
Đôi mắt Zhela mở to đầy hoài nghi. Mushka: "Sao, bà không hiểu ý tôi à?"
Zhela rùng mình, quay người chạy đến chỗ Yehe đang khóc, bế cô bé lên rồi vội vàng bước tới chỗ Mushka quỳ xuống: "Thủ lĩnh, tôi, tôi chỉ muốn đổi một ít đồ ăn cho Terra."
Yehe không dám khóc nữa.
Đại phù thủy không nhìn Zhela mà nhìn vào lều của Tesir và nói: "Khi Thần Tuyết đến, ta sẽ cử hành nghi lễ cho Tesir và najia của cậu ấy. Bộ lạc thứ ba sẽ không bao giờ tham lam của hồi môn của ai! Càng sẽ không tham lam bất cứ thứ gì trong tay một najia từ Eden xa xôi đến Yahan! Zhela, cô có thể chia phần thức ăn của mình cho Terra. Nhưng đừng quên, cô là najia của thủ lĩnh! Các chiến binh của bộ lạc thứ ba không cần sự thương hại của bất cứ ai!
Najia của bộ lạc thứ ba có quyền tuyệt đối trong việc kiểm soát của hồi môn của mình! Hành vi của cô đã khiến bộ lạc thứ ba xấu hổ!"
Điều mà dại phù thủy không nói ra là Zhela rõ ràng không nhận ra, hành vi hiện tại của mình sẽ chỉ khiến Terra càng thêm mất mặt trước mặt tộc nhân và Tesir.
Zhela khóc lóc bế Yehe, nhưng không ai xin cho bà ta. Nếu hôm nay bà ta buộc Tesir phải đổi thức ăn lấy ít thạch thạch trong tay Yehe, không chỉ các thành viên trong bộ lạc bất mãn mà cả những người đàn ông cũng sẽ bất mãn. Không ai thích người khác cứ rình rập của hồi môn của najia nhà mình, cũng không ai muốn najia của mình sử dụng của hồi môn mà cứ phải nhìn mặt najia của thủ lĩnh.
Giọng nói vô cảm của Mushka vang lên: "Zhela, nếu bà không thể học cách trở thành najia của thủ lĩnh, vậy thì không cần làm nữa."
"Thủ lĩnh!" Zhela thực sự sợ hãi.
Mushka: "Ta nói lần cuối, đừng làm phiền Tesir, cũng đừng tham lam của hồi môn của najia nhà Tesir. Najia của nó là người Eden, và cậu ấy có thể bỏ qua bất kỳ quy tắc nào của người Dimata! Cậu ấy hoàn toàn có thể giữ nguyên thói quen sinh hoạt của mình ở Eden khi sống ở bộ lạc thứ ba!"
"Tôi nhớ rồi, thủ lĩnh, tôi nhớ rồi, tôi, tôi không dám nữa…"
"Về đi!"
Zhela đặt Yehe xuống, loạng choạng bước vào lều của thủ lĩnh.
Từ hướng khác, Terra được hai người bạn hỗ trợ. Yehe nhìn thấy a phụ mình thì chạy sang đó khóc. Từ đầu đến cuối, mẹ ruột của Yehe là Nijiang đều không xuất hiện. Với sự giúp đỡ của bạn bè mình, Terra chật vật bế Yehe lên, nói: "Thủ lĩnh, đại phù thủy, a mỗ của tôi đã làm sai. Tôi sẽ đích thân đi xin lỗi Tesir."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!