Chương 21: (Vô Đề)

Ngày nào Tesir cũng đi sớm về muộn, cho nên hôm nay dậy, thấy có người bên cạnh mình, Mục Trọng Hạ còn không quen. Tesser đã thức từ lâu, nhưng hôm nay hắn muốn nằm trên giường với najia thêm một lúc nữa. Sau khi trở về, quả thực hắn đã quá bận rộn. Mục Trọng Hạ lại quá hiểu chuyện, khiến hắn cứ luôn bỏ qua việc cậu chỉ vừa đến Yahan và vẫn cần người ở bên. Khi Mục Trọng Hạ tỉnh dậy, Tesir xốc chăn đi ra ngoài, bật máy sưởi. Tesir đi ngủ chỉ mặc một chiếc quần đùi vải.

Ánh sáng trong lều mờ mịt, nhưng Mục Trọng Hạ vẫn có thể nhìn thấy rõ những đường gân khỏe khoắn trên cơ thể vạm vỡ của Tesir. Mục Trọng Hạ đã cảm thấy nhiệt độ không khí rất thấp, nhưng Tesir vẫn để lộ tay chân, hay có thể nói đàn ông trong bộ lạc đều như vậy, phụ nữ cũng thường để lộ tay, quá lắm cũng chỉ mặc váy da dài che kín chân. Đây cũng có thể coi như thiên phú của chủng tộc.

Sau khi mặc đồ, cậu đổ một ít nước mà Tesir đã chuẩn bị tối qua trong ấm thuật pháp ra. Người Dimata có thói quen sử dụng nước lạnh, thứ nhất là họ không sợ lạnh, thứ hai là họ không tiện đun nóng. Nhưng Mục Trọng Hạ lại không cường tráng như vậy, thời tiết này cậu nhất định phải dùng nước nóng. Sau khi đun sôi nước cho najia, Tesir mở cửa sổ trên lều làm từ mười miếng da thú lên, trong lều lập tức có ánh sáng. Lều của người Dimata trước đây không có cửa sổ.

Sau này, người Eden học cách sử dụng đá lưu phách để làm kính thủy tinh, giống như Mục Trọng Hạ đã quen với việc sử dụng cát thạch anh để làm pha lê vậy, chất lượng cuộc sống của người Eden đã mở ra một bước nhảy vọt về chất. Sau đó, lưu phách cũng được truyền đến các khu vực khác, bao gồm cả Yahan.

Một số người Dimata tương đối giàu có sẽ mua hoặc trao đổi lưu phách và trang trí trên lều để tăng độ sáng. Thực hiển nhiên, Tesir cũng chính là một trong những người giàu có của bộ lạc, lều của hắn rất rộng và được trang bị 10 cửa sổ bằng lưu phách. Hai căn lều khác mà hắn dựng cho Mục Trọng Hạ cũng được trang bị cửa sổ bằng lưu phách xa xỉ, cũng khiến không ít người phải lắc đầu.

Nước đã sôi, trong lều ấm áp, Mục Trọng Hạ chậm rãi rời giường. Tesir lấy yến mạch mà Mục Trọng Hạ thường ăn sau khi thức dậy ra. Mục Trọng Hạ hỏi: "Tesir, anh vẫn đi săn chứ?"

"Em muốn gì?"

Mục Trọng Hạ: "Nếu còn đi săn mà thấy gà rừng thì bắt sống hai con đi. Em muốn nuôi chúng để lấy trứng, có thể nuôi trong lều trồng rau."

Tesir: "Ta sẽ mang về."

Giọng điệu khẳng định của Tesir khiến Mục Trọng Hạ mỉm cười, người đàn ông này rất tự tin vào bản thân, và cậu cũng rất thích điều đó.

Sau khi Mục Trọng Hạ rửa mặt thay quần áo, Tesir ra ngoài đổ nước bẩn. Mục Trọng Hạ đi cùng hắn, tiện thể đi vệ sinh. Những chiếc xúc xích treo ngoài lều đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Mục Trọng Hạ nhìn thoáng qua, dường như chẳng khác gì hôm qua cả, xem ra tối qua Muzai đã trông rất cẩn thận. Không biết có phải trong bộ lạc có nhiều ma thú hay không mà Mục Trọng Hạ chưa từng nhìn thấy con chuột nào, có lẽ là sợ hãi bỏ chạy, đương nhiên có thể đã bị ăn thịt.

Hiện tại, hai khối pho mát đều không có dấu hiệu bị mốc, Mục Trọng Hạ nghĩ mình có thể làm thêm vài miếng nữa. Nhưng nếu nó bị mốc, hương vị có thể còn độc đáo hơn.

Hai vị a phụ đã rời giường, Abiwo liền dẫn Amunda và Muzai tới. Cả nhà cùng nhau ăn sáng, lúc đó đã là nửa buổi sáng rồi, Muzai hài lòng ăn đồ hộp. Buổi tối, Mục Trọng Hạ thường được Tesir yêu thương rất nhiều, cho nên ngày hôm sau cậu thường chỉ ăn chút gì đó nhẹ nhàng, cũng không có cảm giác thèm ăn. Có tiếng bước chân đến, Tesir ngước lên, một lúc sau, Abiwo cũng ngước lên.

Nhìn thấy hai cha con như vậy, Mục Trọng Hạ hỏi: "Có người đến sao?"

"Ừm."

Tesir đứng dậy và đi ra ngoài.

Người đến là Khanbana, anh ta mang theo một túi đá tinh thạch. Người Eden sử dụng đá tinh thạch để làm ra những sản phẩm tinh thạch đắt tiền. Người Dimata không cần đá thuật pháp, nhưng ma thú đồng hành của các dũng sĩ Dimata cần hấp thụ đá thuật pháp sau trận chiến, nên người Dimata ít nhiều cũng có đá tinh thạch trong tay. Họ sẽ trao đổi những viên đá tinh thạch này để lấy các vật phẩm với các thương gia ở Eden.

Chỉ có điều đám gian thương ở Eden đã ép giá đá tinh thạch của Yahan tới mức thấp nhất. Người Dimata không thể sử dụng những viên đá tinh thạch nên chỉ có thể để mình bị những gian thương đó lợi dụng. Họ đã trao đổi số lượng đá tinh thạch nhiều hơn gấp nhiều lần để lấy một số thứ họ cần.

Khanbana đưa đá tinh thạch cho Tesir và nói: "Tôi không cần đá thuật pháp hoặc tiền. Tôi chỉ muốn đổi nó lấy một chai nước sốt cay và một ít đồ hộp. Có được không?"

Tesir: "Đó là hồi môn của najia của tôi."

Khanbana gãi gãi đầu: "Thế anh cứ xem rồi đổi vậy."

"Tesir."

Tesir quay đầu lại, Khanbana cũng nhìn sang. Mục Trọng Hạ nghe được hai người nói chuyện liền đi ra nói: "Tesir, lại đây."

Tesir quay người bước vào lều. Mục Trọng Hạ buông rèm xuống, nhỏ giọng nói với Tesir: "Sốt cay cũng được. Em có ít ớt nên nhà mình sẽ không thiếu đâu. Anh hỏi xem anh ta có muốn đổi xúc xích không?"

Tesir: "Đó là em làm mà."

"Em làm cũng là để ăn. Em sợ Muzai, Abiwo và Amunda không chịu đổi đồ hộp, nên chúng ta dùng sốt cay và xúc xích thay thế cũng được. Hôm nay chúng ta tiếp tục làm xúc xích."

Abiwo: "Mục a phụ, chúng ta hãy giữ xúc xích cho riêng mình đi, con sẽ đi tìm đá thuật pháp." Abiwo tiếc rẻ nói.

Mục Trọng Hạ mỉm cười với Abiwo: "Chúng ta phải giữ một ít đá thuật pháp cho riêng mình. Nhà ta sẽ ngày càng có nhiều xúc xích, cầm đi đổi lấy thứ khác cũng được. Ta cũng không cần quá nhiều đá tinh thạch, chỉ cần đủ để làm đủ số chai ta cần là được."

Abiwo vẫn im lặng.

Mục Trọng Hạ nhận lấy cái túi từ tay Tesir, mở ra xem xét rồi nói: "Nhiều lắm, chúng ta đổi 3 chai sốt cay, 30 cái xúc xích và 2 túi quả sấy khô đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!