Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, Mục Trọng Hạ đặt cây bút máy xuống và uốn cong các ngón tay. Cậu rất hài lòng, vì đây là tác phẩm thuật pháp đầu tiên sau khi Mục Trọng Hạ đến thế giới thần kì này. Tuy nhiên, tác phẩm có thành công hay không còn phụ thuộc vào bước quan trọng nhất. Mục Trọng Hạ lấy 6 quyển trục và một túi đá thuật pháp trong chiếc rương số 8 của mình ra. Nguyên liệu cơ bản của quyển trục thuật pháp là xương ma thú, đây cũng là vật tư chủ yếu mà Eden trao đổi với Yahan hàng năm.
Mục Trọng Hạ nhét một quyển trục thuật pháp vào súng cuộn, nhắm vào một vị trí thuật pháp rồi ấn súng cuộn. Thuật pháp trên quyển trục được kích hoạt, cũng in vào vị trí chính xác trên vật phẩm. Sau đó, quyển trục cũng biến thành một đống bột. Cậu đổ bột đi và cho quyển trục thứ hai vào. Sau khi in 6 quyển trục lên, Mục Trọng Hạ bắt đầu lắp đá thuật pháp vào. Sau khi mọi thứ đã được lắp đặt xong, anh thở dài: "Thành hay bại đều phụ thuộc vào bước này!"
Nhấn phần nhô lên trên trận pháp, máy làm xúc xích phát ra tiếng động và khởi động. Lưỡi xay thịt và khuôn đúc được kích hoạt. Mục Trọng Hạ quan sát một lúc rồi nhấn lại để tắt máy làm xúc xích, sau đó vui vẻ vung nắm đấm: "Haha! Thành công rồi!"
Có người ôm cậu từ phía sau: "Em thực sự là thợ cơ khí."
Mục Trọng Hạ không nghe thấy vẻ khác thường trong giọng nói của Tesir, cậu vẫn đang vỗ vỗ tác phẩm đã hoàn thành, hài lòng nói: "Vậy là chúng ta có thể bắt đầu làm xúc xích rồi. Em giỏi quá!" Phải thừa nhận, kiến thức chuyên môn của Mục Tu rất tốt, năng lực làm việc cũng rất mạnh. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng cơ khí của "người mới" Mục Trọng Hạ.
Cậu vừa dứt lời, thân thể đột nhiên bị nâng lên. Dũng sĩ Dimata nào đó cảm thấy bất an nên đã vác najia của mình lên rồi ném lên giường.
"Tesir?"
Bật máy sưởi, khuôn mặt Tesir căng chặt, cúi người hôn cậu cuồng nhiệt. Tưởng Tesir đang quá vui mừng, Mục Trọng Hạ không nhận ra sự bất an ẩn sau những đòi hỏi điên cuồng của Tesir. Người này lẽ ra không nên rời Yahan, đến bộ lạc Dimata.
Tesir chỉ cởi chiếc quần đùi da của mình, nhưng lại lột najia trần như nhộng. Quay lưng najia về phía mình, Tesir đổ dầu trơn lung tung và nóng lòng muốn xâm nhập sâu vào cơ thể najia. Lúc này, trong đầu Tesir chỉ có một ý nghĩ, một khi người dân Eden biết Trọng Hạ là thợ cơ khí, liệu họ có đưa cậu về không? Nếu Trọng Hạ không còn vướng bận gì nữa, liệu cậu có rời bỏ Yahan, rời bỏ hắn không?
"Tesir… a!" Mục Trọng Hạ chỉ cảm thấy Tesir quá cuồng dã, đến mức khiến cậu hơi đau đớn. Tay trái cậu nắm lấy tay Tesir đang đặt trên eo mình: "Chậm lại đi… đau em…"
Nhưng Tesir lại cúi xuống, cắn lên vai Mục Trọng Hạ.
"A– !"
Muzai đột nhiên ngồi dậy, Abiwo vẫn đang trằn trọc vội vàng ngồi dậy theo, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Muzai gầm lên và chạy ra khỏi lều. Abiwo vội vàng chộp lấy chiếc áo khoác da của mình, mặc vào rồi đuổi theo nó. Muzai chạy một mạch đến bên ngoài lều của Tesir rồi gầm lên.
"Quay về!" Giọng nói sắc bén của Tesir từ bên trong truyền ra, sau đó là giọng nói yếu ớt của Mục Trọng Hạ: "Muzai… quay về đi… đừng vào…"
Abiwo đuổi theo xoa đầu Muzai trấn an nó và hỏi: "A phụ, Mục a phụ, hai người ổn chứ?"
Tesir: "Quay về!"
Mục Trọng Hạ: "Abiwo, đưa Muzai về… A phụ con và ta… đang bận…"
Abiwo sửng sốt, sau đó ôm lấy cái đầu to của Muzai, kéo nó lại: "Về nào! Đừng quấy rầy a phụ và Mục a phụ!"
"Gầm—— !" Muzai cảnh cáo.
Muzai bị Abiwo kéo lại. Trong lều, Tesir đã rút ra ngoài. Hắn quấn chăn bông cho Mục Trọng Hạ và ôm chặt cậu. Vai Mục Trọng Hạ đang rỉ máu.
Toàn thân Mục Trọng Hạ đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng hỏi: "Sao lại, cắn em? Híc…"
Tesir lạnh lùng nói: "Em sẽ quay về."
Quay về? "Quay về đâu?"
"Em không thuộc về Yahan, em sẽ quay về." Nói đến đây, Tesir càng ôm chặt hơn. Mục Trọng Hạ đau đớn thở ra một hơi: "Xương em sắp gãy rồi…"
Tesir thả lỏng tay, nhưng toàn thân lại tràn ngập khí tức u ám. Lúc này, Mục Trọng Hạ cũng đã hiểu. Khi cậu nói mình là sinh viên khoa Cơ khí, Tesir đã biết cậu là thơ cơ khí rồi, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến năng lực của cậu, chắc hẳn hắn đang nghĩ sau này cậu sẽ trở lại Eden. Đối với người trên thế giới này, sẽ không có thợ cơ khí nào bằng lòng ở lại Yahan đầy khó khăn cả. Thợ cơ khí và thuật pháp sư có thể thuộc về bất kỳ quốc gia nào, ngoại trừ Yahan.
Mục Trọng Hạ chịu đựng cơn đau trên vai, ôm lấy người đàn ông đang toàn thân căng cứng, nói: "Tesir, em sẽ không trở lại Eden."
Câu trả lời của Tesir là ôm cậu vào lòng. Cứ như thể làm vậy sẽ giữ được người lại. Mục Trọng Hạ sờ sờ mặt Tesir: "Hơn nữa, em không thể quay về. Mục Tu đã chết rồi."
Thân thể Tesir run lên, hắn buông người trong ngực ra, đôi mắt xanh như băng tràn đầy kinh hãi. Hai tay Mục Trọng Hạ ôm mặt hắn, nói: "Từ nhỏ, Mục Tu đã bị Varus ngược đãi, người xung quanh luôn cười nhạo cậu ấy là con ngoài giá thú, khiến trong cơ thể xuất hiện hai nhân cách. Một là Mục Tu siêng năng và hiếu học nhưng sống cực kỳ nội tâm lại rất tự ti, người còn lại là Mục Trọng Hạ nhiệt tình và vui vẻ nhưng chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm."
Nói đến đây, Mục Trọng Hạ cố nén hổ thẹn, cậu đúng là mặt dày, "Mục Trọng Hạ là loại người Mục Tu luôn mong muốn trở thành, dần dà, nhân cách Mục Trọng Hạ đã hình thành. Anh có thể hiểu là trong cơ thể này của em có hai linh hồn. Ban ngày bị Mục Tú chiếm giữ, ban đêm bị Mục Trọng Hạ, cũng chính là em, chiếm giữ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!