Sau khi nói chuyện với Tesir về vũ khí thuật pháp và chuyện của Terra, Tesir không tỏ vẻ gì, vẫn ra ngoài sớm và về muộn để đi săn, tích trữ lương thực cho gia đình nhỏ của họ khi mùa tuyết đến. Sau khi mùa tuyết đến, bộ lạc sẽ lo một phần lương thực, tự mình phải lo một phần lương thực khác, còn phải săn thú hoang để sống sót qua mùa tuyết kéo dài chín tháng. Tesir cũng giao toàn bộ tài sản của mình cho Mục Trọng Hạ. Từ nay trở đi, Mục Trọng Hạ là người quyết định mọi việc trong gia đình.
Ngoài thực phẩm, tài sản cá nhân của Tesir bao gồm lông thú, xương động vật và đá trần chiếm phần lớn, tiếp theo là các loại đá thuật pháp khác nhau mà Tesir đã tích lũy để chuẩn bị trao đổi vật tư trong mùa ấm. Ngoài ra, còn có một lượng nhỏ tiền thông dụng của đại lục, tổng giá trị dưới 10 ma tệ. Một món đồ trang sức của một quý bà ở Eden cũng đã có giá trị lên đến hơn trăm ma tệ rồi.
Mục Trọng Hạ thản nhiên tiếp quản tài sản của Tesir. Cậu còn chưa chắc chắn về mùa tuyết đầu tiên mình sẽ trải qua ở Yahan. Gu"an giúp cậu trồng cây xong, liền bận rộn xử lý con mồi và da lông. Yahan thiếu muối, gần đầu mùa tuyết mới có thể dùng muối xử con mồi thu hoạch được với quy mô lớn, còn lại chỉ có thể phơi khô. Mục Trọng Hạ tạm thời để con mồi mà Tesir được chia mỗi ngày vào rương lạnh, còn thịt thì được sấy khô luôn mà không thêm muối.
Cậu không nghĩ mình có thể ăn hết được, cho dù miệng có thể tiếp nhận thì bụng chắc cũng nghẹn.
Nhưng rương lạnh đã đầy và con mồi dư thừa phải được xử lý càng nhanh càng tốt. Mặc dù Mục Trọng Hạ hàng ngày rất bận rộn, nhưng trừ khi đi vệ sinh thì cậu rất ít khi ra ngoài. Đối với những người Dimata trong bộ lạc, vị najia Eden của Tesir thực xa lạ, mà dường như đối phương cũng rất kiêu ngạo và coi thường họ. Mấy lời này tới tai Gu"an khiến cô rất tức giận, nhưng cô cũng chẳng giải thích, chỉ để mọi người nghĩ anh Hạ rất xa cách, kẻo họ biết anh Hạ tốt như vậy thì sẽ lại tranh giành với anh trai mình.
Nội thương của Abiwo đã hoàn toàn lành lại, nhưng Mục Trọng Hạ lại đang cần người giúp, Tesir sẽ chịu trách nhiệm săn bắn hàng ngày nên cậu bé không đi ra ngoài với những người bạn cùng tuổi khác để chuẩn bị vật tư cho mùa đông. Sau khi xử lý da xong, Abiwo bước vào lều và thấy Mục a phụ đang mày mò thứ gì đó trên bàn, có bật một chiếc đèn thuật pháp. Cậu bé đã bảo Amunda đi thu hoạch khoai lang với cô mình.
Những người phụ nữ trong bộ lạc cùng những người đàn ông và trẻ em không thể chiến đấu hay săn bắn đều chịu trách nhiệm làm ruộng, những ngày này đang là thời điểm thu hoạch lứa hoa màu cuối cùng.
"Mục a phụ, con xử lý da xong rồi."
"Được rồi. Vừa lúc có việc cần giao cho con. Con có thấy hai chiếc bình gốm phía sau không?"
Mục Trọng Hạ hỏi mà không ngẩng đầu lên. Ánh mắt của Abiwo chuyển từ ba chiếc nồi thuật pháp bị vứt đi và những thứ kỳ lạ trông giống như dụng cụ trên bàn sang phía sau cậu.
"Con có thấy."
"Bên trong có sữa thú Mangmu. Con mở ra ngửi thử xem có chua không."
Abiwo cau mày: "Hỏng rồi ạ?"
"Không, nếu chưa chua thì vẫn cần ủ tiếp."
Abiwo không hiểu tại sao Mục a phụ lại muốn để sữa thú Mangmu chua đi. Cậu bé biết Mục a phụ không thích sữa và không uống, nhưng vẫn bảo mình lấy hai lần. Abiwo bước tới và mở ra.
"Chua rồi."
"Được rồi, đi lấy một cái chậu lớn, sạch sẽ, có thể đựng được thức ăn tới đây, sau đó dùng kem tẩy rửa rửa sạch đi nhé."
Abiwo lập tức đi lấy.
Khi Abiwo quay lại, Mục Trọng Hạ đã không còn bận rộn ở bàn ăn nữa. Cậu lấy một miếng gạc lớn để băng bó vết thương – một thứ đồ từ Eden – và một chiếc nồi thuật pháp đã rửa sạch.
"Ta muốn làm thử pho mát, con làm cùng ta nhé."
"Pho mát?"
"Ừ, pho mát. Ta sợ là cả đời chắc cũng không uống được sữa thú Mangmu đâu, nhưng chế biến thành pho mát thì có lẽ sẽ ăn được. Pho mát còn dễ mang theo, dễ bảo quản và có thể bán được tiền nữa."
"…" Trong lòng Abiwo, hình tượng của Mục a phụ ngày càng cao thêm rồi.
Là giáo viên tại một trường nông nghiệp, làm pho mát là một trong những môn học bắt buộc. Nhưng ở kiếp trước thì hoàn toàn tự động, ở kiếp này thì phải làm hoàn toàn thủ công, trang thiết bị còn rất thô sơ. Nếu không có nồi thuật pháp các loại, Mục Trọng Hạ thật sự không có lòng tin là sẽ thành công.
Váng sữa đã vón cục rồi đổ vào chậu lớn do Abiwo mang đến, bọc trong gạc và vắt kiệt nước. Sau đó cho vào nồi thuật pháp vừa đun vừa khuấy vừa nấu từ từ. Dần dần thành một hỗn hợp sệt, múc vào gạc, lại vắt kiệt nước rồi cho vào khuôn mà Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị trước, tạo hình, bôi khuẩn hoạt tính mà cậu đã chuẩn bị trước rồi để Abiwo mang ra ngoài phơi dưới nắng.
Abiwo đi chuẩn bị một cái bàn, lau sạch, còn xa xỉ trải một miếng gạc lên rồi đặt miếng pho mát mà cậu bé cùng Mục a phụ làm đầu tiên lên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên làm, không biết có thành công hay không nên Mục Trọng Hạ cũng không chuẩn bị quá nhiều sữa. Hai bình gốm sữa thú Mangmu có thể làm được hai khối pho mát cỡ vừa. Tesir có thú Mangmu của riêng mình, thường được Gu"an chăm sóc. Nếu thành công, Mục Trọng Hạ sẽ nhờ Abiwo vắt sữa và mang đến mỗi ngày. Nếu không thành công thì cậu cũng sẽ không lãng phí.
Abiwo đi gọi Amunda về rồi bảo nhóc trông hai miếng pho mát bên ngoài. Những người trong bộ lạc sống gần đó tò mò hỏi: "Abiwo, đó là gì vậy?"
Abiwo: "Pho mát do Mục a phụ của tôi làm. Làm từ sữa thú Mangmu."
Pho mát?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!