Chương 13: (Vô Đề)

Mục Trọng Hạ vừa ra khỏi lều, lập tức nhận được vô số ánh mắt chăm chú. Cậu đứng ở cửa, đang suy nghĩ nên hỏi ai vị trí nhà vệ sinh thì Gu"an tình cờ từ xa đi tới. Mục Trọng Hạ rất vui khi thấy cô em chồng ấm áp, đáng yêu, tốt bụng lại xinh đẹp này.

"Gu"an." Cậu vẫy tay.

"Anh Hạ, dậy rồi hả." Gu"an cũng rất vui khi thấy Mục Trọng Hạ, liền chạy tới nói: "Lúc a huynh đi còn dặn em phải để ý anh."

Chẳng trách cậu vừa bước ra đã thấy Gu"an tới đây.

"Em đã ăn cơm chưa?"

Gu"an: "Em ăn rồi." Cô vui vẻ nói: "Mỗ mụ còn tiếc, không muốn ăn đồ hộp với trái cây em mang về hôm qua."

"Không ăn sẽ hỏng đấy."

"Em có nói thế, cuối cùng mỗ mụ cũng ăn rồi." Gu"an thầm nói trong lòng: [Mỗ mụ còn khóc nữa.]

Mục Trọng Hạ: "Gu"an, anh muốn đi vệ sinh. Nhà vệ sinh ở đâu thế?"

"Đi vệ sinh? Nhà vệ sinh?" Gu"an không biết từ này có ý gì.

Mục Trọng Hạ hơi xấu hổ, nói: "Ờm, thì là…"

Gu"an lập tức hiểu ra, cô không hề xấu hổ mà nói: "Để em dẫn anh đến đó, hơi xa." Nói đến đây, Gu"an hơi áy náy.

"Cảm ơn."

"Anh là najia của a huynh thì cũng là a huynh của em, em phải chăm sóc anh chứ."

Mục Trọng Hạ toát mồ hôi, thực ra cậu lớn hơn Gu"an 2 tuổi, lẽ ra cậu mới phải là người chăm sóc Gu"an mới đúng. Gu"an dẫn Mục Trọng Hạ đi vệ sinh, dọc đường mọi người thấy cô thì đều chào hỏi, cũng tò mò nhìn Mục Trọng Hạ đội mũ, trông có vẻ không dễ hòa đồng bên cạnh. Cái này thì oan cho Mục Trọng Hạ rồi. Đối với người Dimata, bây giờ là mùa ấm, nhưng đối với cậu thì đã cuối thu rồi. Nhiệt độ thấp, gió thổi lạnh, thân thể Mục Tu lại cực kỳ yếu ớt mà. Nam nữ ở đây đều để tóc dài tết gọn gàng.

Đàn ông thắt nhiều bím tóc dày vào nhau, còn những cô gái chưa chồng như Gu"an thì có vô số bím tóc mỏng, người đã lập gia đình thì dùng sừng thú để cuộn tóc lên, nhìn từ phía sau trông giống như hình lưỡi liềm. Sừng không dài lắm nên khi mùa tuyết đến đội mũ cũng sẽ không bất tiện.

Thực ra khu định cư của người Dimata rất không dễ chịu, đầy mùi tanh, các loại mùi lạ, thậm chí cả mùi phân. Người dân ở đây cũng không tắm thường xuyên. Tuy nhiên, Mục Trọng Hạ từng là giáo viên tại một trường nông nghiệp, vẫn thường chạy quanh các chuồng gia súc, chuồng ngựa, chuồng lợn và đồng ruộng, trên người người luôn có mùi phân bón hóa học, đã quen với việc bẩn thỉu và mệt mỏi nên cậu cũng cảm thấy không có vấn đề gì cả.

Nơi họ đang ở chính là nơi ở của thủ lĩnh bộ lạc, cũng là nơi ở của những chiến binh mạnh nhất của bộ lạc thứ ba. Lãnh thổ của bộ lạc thứ ba cũng không chỉ như những gì Mục Trọng Hạ đã thấy. Lãnh nguyên Yahan bao phủ một khu vực rộng lớn và lãnh thổ của mỗi bộ lạc cũng rất rộng lớn. Nghĩ mà xem, dân số của bộ lạc thứ ba khoảng 200.000 người, không thể bắt tất cả bọn họ tập hợp lại với nhau được. Bộ phận lãnh đạo có khoảng 40.000 người, và 40.000 người này cũng được chia thành nhiều khu vực tập trung lớn, trong đó khu vực quanh lều của thủ lĩnh là trung tâm và trọng tâm của bộ lạc thứ ba.

Gu"an dẫn Mục Trọng Hạ đi một đoạn, dừng lại ở rìa khu tập trung này. Phía trước có một nơi được bao quanh bởi hàng rào gỗ, đó là nhà vệ sinh, rất đơn sơ.

Gu"an: "Anh Hạ, em ở đây đợi anh."

"… Ừm, cảm ơn em."

Gu"an quay lưng lại, Mục Trọng Hạ nín thở bước tới. Khi ra khỏi đó, cậu thề sau này sẽ làm một chiếc bồn cầu thông minh!

Hít thở không khí trong lành bên ngoài, Mục Trọng Hạ cảm thấy như đã sang một thế giới khác. Gu"an nhìn bộ dạng đau khổ của anh, cảm thấy rất áy náy: "Nếu a huynh có nhà, anh Hạ cũng không cần tới đây."

Ý là để cậu đi vệ sinh trong lều ấy hả? Đi tiểu thì đành chịu, nhưng đi gì gì kia thì tuyệt đối không được. Mục Trọng Hạ hỏi: "Trong bộ lạc có chỗ luyện kim loại không?"

Gu"an không hiểu tại sao cậu lại hỏi vậy, nhưng vẫn đáp: "Có. Nhưng tay nghề của bọn em rất thô sơ, không bằng Eden đâu."

"Không sao, có là được mà." Nghĩ phải đến tối Tesir mới về, Mục Trọng Hạ hỏi: "Gu"an, hôm nay em không bận à?"

Gu"an lắc đầu: "Không, mỗ mụ bảo em cứ đi theo anh."

Thật là một người bà tuyệt vời.

Mục Trọng Hạ: "Thế em tới giúp anh nhé, tối nay cứ ăn cơm chỗ anh."

Gu"an: "Tối nay em ăn cơm với mỗ mụ, còn phải nấu cho bà nữa." Thực ra tối qua cô đã ăn rất nhiều đồ ăn của anh Hạ rồi, không thể ăn nữa. Nghĩ Gu"an sống cùng bà cụ và phải chăm sóc bà, Mục Trọng Hạ cũng không nài nỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!