Ba cha con Tesir, Abiwo và Armunda đều đang cúi đầu ăn. Gu"an và Mục Trọng Hạ đã ăn trái cây xong mà ba cha con vẫn đang quét nốt đĩa. Mục Trọng Hạ đang có tâm trạng trò chuyện, liền hỏi: "Gu"an, em ở một mình à?" Rõ ràng Abiwo và Amunda sẽ không sống cùng cô mình.
Gu"an: "Em ở cùng mỗ mụ."
A?! Mục Trọng Hạ quay sang Tesir: "Sao anh không gọi cả mỗ mụ tới?"
Tesir: "Mỗ mụ sẽ không tới lều của ta ăn cơm."
Nghĩ tới Tesir nói mỗ mụ là trách nhiệm của phụ thân hắn cùng hai người chú, Mục Trọng Hạ biết quan niệm này không thể trong thời gian ngắn thay đổi được. Nhập gia tuỳ tục, cậu cũng không muốn khiến mình trở nên quá đặc biệt, liền nói với Gu"an: "Vậy lát nữa em mang chút đồ hộp và hoa quả về cho mỗ mụ nhé."
Gu"an lập tức lắc đầu: "Không cần."
Mục Trọng Hạ: "Đây là anh đưa cho mỗ mụ, không liên quan gì đến Tesir."
Gu"an rất cảm động, một lần nữa hy vọng anh trai mình và anh Hạ có thể bên nhau mãi mãi.
Mục Trọng Hạ lại hỏi Abiwo: "Sáng mai hai đứa dậy lúc mấy giờ?"
Abiwo: "Khi gà rừng gáy."
Gu"an giải thích: "Khi gà rừng gáy thì đàn ông sẽ thức dậy, nhưng người già, trẻ em và phụ nữ thì không cần phải dậy."
Mục Trọng Hạ nhìn Tesir nói: "Vậy ngày mai gà rừng gáy là anh cũng sẽ dậy sao?"
Tesir: "Em là người Eden, không cần phải dậy sớm."
Gu"an gật đầu: "Anh Hạ không cần phải tuân theo quy tắc của bọn em."
Mục Trọng Hạ hỏi: "Thế ngày mai Abiwo có đi không?"
Gu"an: "Vết thương của Abiwo vẫn chưa lành, nó không cần đi săn, nhưng vẫn phải dậy sớm."
Vết thương của Abiwo vẫn chưa lành à? Mục Trọng Hạ không biết phải nói gì với Tesir nữa, Đi trên đường lâu như vậy, rõ ràng biết mình có rất nhiều thuốc, nhưng Tesir cũng chưa bao giờ đề cập đến vết thương của Abiwo với mình! Thấy Mục a phụ có vẻ không vui, Abiwo lập tức nói: "Con đã uống thuốc rồi, sẽ sớm khỏi thôi."
Mục Trọng Hạ trịnh trọng nói: "Abiwo, Amunda, Gu"an, tôi có thuốc, không phải do Tesir đổi lấy, mà là của tôi. Nếu mọi người cần thì cứ nói. Chúng ta là một gia đình, hy vọng mọi người có thể tiếp nhận tôi, và tôi cũng mong rằng khi gặp khó khăn, mọi người có thể nghĩ đến việc đến tìm tôi."
Đôi mắt Gu"an đỏ hoe vì xúc động: "Anh Hạ, anh thật tốt bụng, anh trai em có thể đưa anh về, thật tốt."
Abiwo nghiêm trang đáp: "Con còn chưa dùng hết lọ thuốc mà thủ lĩnh ban thưởng, cảm ơn Mục a phụ."
Amunda không nói gì.
Tesir: "Ta đã đưa thuốc mình được phân cho chúng."
Nhưng Mục Trọng Hạ lại nói: "Sáng mai Abiwo và Amunda tới đây ăn nhé. Từ giờ trở đi, một ngày ba bữa cứ tới đây ăn."
Abiwo: "Bọn con chỉ ăn hai bữa một ngày."
Mục Trọng Hạ cười thật sâu: "Nhà chúng ta một ngày ăn ba bữa."
Tesir: "Mục a phụ sẽ quyết định mọi việc trong nhà."
Abiwo: "Con biết rồi."
Mục Trọng Hạ nhìn Tesir, vẫn mỉm cười dịu dàng: "Gói một ít trái cây cho Abiwo và Amunda đi. Gói một ít cho Gu"an và mỗ mụ nữa, và nhớ đừng quên đồ hộp." Nói xong, cậu vỗ nhẹ vào vai Tesir, Tesir liền đứng dậy đi lấy đồ.
Thấy anh trai mình ngoan ngoãn như vậy, Gu"an đột nhiên muốn cười, đồng thời cũng rất cảm động. Thảo nào anh trai nói anh ấy không phải là Misha, đúng là thực sự khác với Misha.
Sau khi lấy trái cây, Abiwo dẫn Amunda rời đi, Gu"an cũng rời đi. Trước khi rời đi, Tesir đưa cho Gu"an toàn bộ năm lọ thuốc giảm đau xương mà hắn đã nhận được. Sau khi mọi người về hết, Tesir nắm tay Mục Trung Hạ và hỏi: "Em không vui à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!