Kể từ hôm đó, Harry đến tiệm sách "Gạch dưới" nhiều hơn, sau một tuần lễ, cậu phát hiện không phải ngày nào cũng có những buổi thảo luận, chỉ có tối thứ năm và tối thứ bảy mới được tổ chức.
Vì vậy vào hai ngày này mỗi tuần, Harry đều chạy tới đây sau khi tan làm, cậu lơ đễnh đứng xem những cuộc tranh luận kịch liệt, những bài diễn thuyết thú vị hoặc khô khan, thỉnh thoảng còn phải ráng nghe những khúc ngâm thơ tệ hại nhưng Alex chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Đến nửa đêm khi Harry về nhà, cậu luôn thuyết phục bản thân hãy dừng việc làm vô ích này lại nhưng vào thứ năm hoặc thứ bảy tiếp theo, cậu lại không nhịn được mà ôm hy vọng quay lại tiệm sách.
Harry dần trở nên quen thuộc với người đánh đàn, quý ông đầu tóc bạc trắng ấy thật ra là chủ nhân của tiệm sách, tuy chỉ mới năm mươi mốt tuổi nhưng lại trông như chín mươi mốt, cách sinh hoạt cũng vậy.
Ông đã từng là một thành viên trong quân đội Pháp nhưng sau đó phải rút lui từ Lille để đến Cherbourg rồi lại từ Cherbourg đến Dunkirk, cuối cùng ông may mắn lên được một chiếc tàu khu trục của Anh rồi từ đó lui về Dover.
Trên chiếc dương cầm đặt một khung ảnh nhưng bên trong không có hình mà chỉ có một nửa cái xích bạc, trông giống như một loại côn trùng nào đó đã hóa đá từ thời tiền sử.
Sợi dây xích ấy vốn được đính chung với một cái mề đay dây chuyền, bên trong là tóc của vợ ông ấy nhưng trong lúc hỗn loạn, chiếc mề đay dây chuyền đã bị đánh rơi mất nên trong tay ông chỉ còn lại một mình sợi dây xích.
Năm 1947, ông trở về Paris nhưng vẫn không thể tìm lại được người vợ và người con trai duy nhất của họ
- Francois.
"Bị bắn bởi một khẩu súng máy ở bãi biển Omaha." Ông nói, kéo ống quần lên, bấy giờ Harry mới phát hiện từ đầu gối bên chân phải của ông trở xuống là một cái chân giả bằng gỗ: "Người Mỹ nói với chúng tôi rằng: Coi chừng trên trời, kết quả những chiếc máy b4y ném b0m Stuka không phải là mối nguy của chúng tôi, mấy tay súng máy mới là thứ chính.
May là không bắn trúng ngón tay, nếu không thì tôi không thể đánh đàn được nữa mất."
"Ông đàn rất hay."
"Cảm ơn, bà nội của tôi dạy cho tôi đấy."
Harry hỏi ông tiệm sách này đã mở lâu chưa.
"Bốn tháng nữa là mười năm.
Vợ tôi muốn có một tiệm sách, tôi thì không hứng thú lắm.
Chúng tôi vừa mua được một chỗ thích hợp thì chiến tranh nổ ra."
"Tôi rất lấy làm tiếc."
Đối phương nhún vai, ông vỗ vào chiếc dương cầm như đang xem nó là một chú thú cưng ngoan ngoãn: "Tôi dùng mười mấy năm để hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.
Tôi nghĩ bà ấy sẽ thích biến nơi đây thành một nơi để người ta trao đổi ý kiến với nhau."
"Tôi tin chắc là bà ấy cũng nghĩ như vậy.
Cậu Loiseau có đến đây thường xuyên không ạ?"
"Tùy xem cậu hiểu chữ thường xuyên như thế nào, có lúc cậu ấy đến đây mấy ngày liền, có lúc lại không xuất hiện suốt một khoảng thời gian, không ai biết cậu ấy đi đâu.
Nếu cậu ấy đến London thì khi về sẽ mang cho tôi mấy quyển sách.
Tuy nhiên Loiseau chưa từng biết mất khỏi đây hơn một tháng, bởi vì thư của cậu ấy cũng được gửi đến đây.
Thư gửi cho cậu ấy rất nhiều."
"Có thể tưởng tượng." Harry phụ họa: "Nếu muốn tìm gặp cậu Loiseau thì cách nhanh nhất là gì?"
"Tối thứ năm đến đây thử vận may."
"Liệu cậu Loiseau có đến đây vào thứ năm tuần này không?"
"Không, nhưng cậu có thể để ý xem cậu Mana có đến đây hay không, cậu ta có dáng người cao, tóc nâu, ăn mặc như một vị cha xứ nổi loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!