Trẻ con như những thiên thần, nhưng không phải đứa trẻ nào cũng như vậy.
Chúng nó còn quá nhỏ để nhận thức được đúng hay sai, vậy mà lòng tự tôn của chúng vẫn cao đến sợ, một vài đứa rất thích kéo bè kéo phái để khẳng định vị thế của bản thân mình, những đứa trẻ nhút nhát hơn vô tình trở thành cái bàn đạp trong quá trình tự tôn của chúng.
Từ ngày dẫm nát hộp màu của Hoài An, đám anh mập dường như nghiện, chúng nó hôm nào cũng chực chờ trong con hẻm đợi Hoài An, hai ba lần bị chặn đầu, làm cậu bé sợ hãi, đổi sang đường lớn mà đi.
Đường lớn nhiều xe cộ, vào thời gian tan tầm, dòng xe cộ chật ních, lâu lâu còn kẹt cứng cả con đường.
Chuyện hộp màu bị hỏng, cậu bé không dám nói với anh hai, trong tiết mỹ thuật thường lấy những vụn màu ra để tô, khi Thanh Mai hỏi, cậu cũng chỉ cười rồi nói do mình không cẩn thận làm rơi vỡ hộp màu.
Cô bé Thanh Mai nghe thế cũng không nghĩ nhiều, tốt bụng chia sẻ hộp màu của mình với cậu.....
Cuối ngày trời mưa lớn, trên con đường xe cộ tấp nập, Hoài An ôm cặp sách trú dưới mái hiên của một ngôi nhà hai tầng.
Người cậu bé ướt đẫm, co ro đứng trong góc để tránh những giọt mưa đang cố gắng hắt vào.
Hoài An cầm vạt áo lau qua loa lên mặt mình, sợi tóc dính bết hết vào má trông rất thảm thương, cậu bé dự định đợi mưa nhỏ lại rồi chạy về.
Trong làn mưa trắng xóa, chiếc xe đen chầm chậm xé tan màn mưa bụi lướt qua, Hoài An nhìn chiếc xe đó thấy quen quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Chiếc xe lướt qua mái hiên nơi cậu đứng, đi được một đoạn, bỗng nhiên dừng lại rồi từ từ lùi về sau.
Cậu bé bất ngờ, thầm nghĩ chắc mình trú dưới nhà người ta, nên cậu né cổng chính, co ro nép mình trong một góc nhỏ dưới mái hiên.
Chiếc xe dừng dưới lề đường trước mặt cậu, cửa xe mở ra, một chiếc dù màu đen được bung ra che khuất đi thân hình nhỏ bé, đến khi nó được đưa lên, Hoài An mới nhìn rõ người bên dưới ô, nhóc còn mặc đồng phục, học cả ngày nhưng trông vẫn sạch sẽ, gọn gàng.
An, tớ đưa cậu về.
Trong cơn mưa tầm tã, Chí Uy che dù chạy bước nhỏ về phía cậu, thấy Hoài An hơi đơ ra, nhóc bèn nắm tay dẫn bạn dẫn vào trong xe nhà mình, còn tốt bụng đưa khăn cho cậu lau.
Người tớ ướt...
Nhìn không gian sạch sẽ trong xe, Hoài An hơi sợ, đây là lần đầu tiên cậu bé được ngồi trên một chiếc xe bốn bánh.
Chí Uy có vẻ không để tâm lắm, nhóc đẩy bạn mình còn đang lớ ngớ vào xe.
Sau khi hai đứa trẻ ổn định chỗ ngồi, chiếc xe từ từ lăn bánh.
Hoài An để ý người ngồi lái đằng trước, dè dặt chào:
"Chào chú ạ, cháu là Hoài An."
Người lái xe nhìn cậu qua gương chiếu hậu rồi gật đầu thay cho lời chào, đó là người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm túc, độ tuổi tầm bốn mươi.
"Đây là chú Thắng, chú là tài xế của mẹ tớ, hay đưa tớ đi học."
Cậu bé không hiểu tài xế là sao, nhưng cứ ngoan ngoãn gật đầu chào lại trước đã.
Chú Thắng thấy cậu bé nhút nhát lại ngoan ngoãn như vậy thì thả lỏng hơn, cũng bắt đầu có thiện cảm, dù sao bé ngoan thì thường dễ lấy lòng người lớn.
Chí Uy thì không dễ lấy lòng như vậy, nhóc bắt đầu hỏi bạn mình:
"Tớ nhớ là bình thường cậu hay đi đường tắt về, sao hôm nay lại đi đường lớn?"
Ba mẹ nhóc thường dặn dò không được ra đường lớn đi, xe cộ nhiều, nguy hiểm, từ trường về xóm bọn nhóc, có con đường nhỏ thông ra, ít xe cộ, lại an toàn, đám học sinh thường lựa chọn đường đó để đi bộ về.
Đôi mắt Hoài An bắt đầu đảo loạn, tìm cách né tránh vấn đề này, cậu bé không muốn kể nhiều về chuyện của mình, làm phiền bạn bè và gia đình.
"Tớ muốn đi thử đường này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!