Nhưng nàng không vui, nàng dường như càng ngày càng buồn bã.
Cuối cùng, vào năm Lưu Cầu lấy cớ một ngư dân bị hại mà chiếm đóng đảo Di Châu, triều đình không những không khiển trách, còn bồi thường cho Lưu Cầu mấy chục vạn lượng bạc.
Ta cảm thấy sau khi nghe được tin này, nàng hoàn toàn mất hết sức sống.
Nàng hỏi ta, triều đình cứ tranh cãi mãi phòng thủ biên giới hay là phòng thủ ven biển, không thể đánh, thì phòng thủ chẳng phải là lời nói suông nhu nhược sao?
Ta không biết trả lời như thế nào, mặc dù ta đã làm quan nhiều năm, chúng ta cũng đã chuyển đến thủ phủ Bắc La.
Ta muốn hỏi Lâm Sơ Tễ, nhưng mười năm trước nàng đã theo Trang đại tướng quân đến Tân Cương dẹp loạn, và đã c.h.ế. t ở đó.
Lần đó, nàng vẫn không có tên tuổi.
Nàng lại hỏi ta, rằng khi nàng đi du lịch và buôn bán ở các nước phương Tây, nàng đã kể cho hoàng đế và nội các nghe những điều mới lạ, về tàu hỏa bốc khói, tàu thủy lớn hơn, đại bác tiên tiến hơn. Đúng vậy, từ đó gọi là tiên tiến.
Nhưng hoàng đế chỉ cảnh cáo nàng đừng truyền bá những điều này trong dân gian, tiện thể bảo nàng quyên góp thêm tiền, khen ngợi nàng vài câu, rồi đuổi nàng đi.
Nàng hiếm thấy không lập tức bỏ đi, mà chất vấn vị hoàng đế ngồi trên long ỷ: Vì sao không thể nói? Vì sao không nhanh chóng để cho nhiều người biết đến, đuổi kịp những thứ tiên tiến kia?
Vì sao không lo phòng bị kẻ địch tiên tiến, mà lại đi phòng bị dân lành?
Lần đó, người đưa nàng trở về là hoạn quan của triều đình, mang theo một thánh chỉ.
Triều đình tịch thu thương thuyền của Xuân Hàn Trai, bởi vì hiện tại đã cấm thương nhân ra biển.
Triều đình cũng cấm nàng, cấm nàng ra khỏi cửa, đồng thời khiển trách ta quản lý gia đình không ra gì, để thê tử xuất đầu lộ diện kinh doanh, còn dám chất vấn hoàng thượng.
Mọi việc của Xuân Hàn thương hành đều được giao cho con trai duy nhất của chúng ta.
Nàng cầm thánh chỉ, sau khi hoạn quan rời đi, nhẹ nhàng giơ tay lên, ném xuống đất:
"Cấm ta ra khỏi cửa ư? Cánh cửa như vậy, ta cũng không muốn bước ra nữa!"
Đông Vũ, người vợ yêu quý của ta, đã chết.
Trong mùa đông này, tuyết rơi trắng xóa, như nỗi tiếc nuối đang tràn ngập trong lòng ta.
Cô cô thấy ta như vậy thì không đành lòng, bèn dắt ta đi theo ông nội làm việc, chó vàng nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau.
Ta từ chập chững biết đi đến khi trưởng thành, biết cắt cỏ, chặt củi, thỉnh thoảng còn có thể bắt vài con cá dưới sông về cho cả nhà.
Bà nội vẫn hay chê bai mắng ta:
"Cái đứa c.h.ế. t tiệt cẩn thận bị thủy quái bắt đi!"
Ta c.h.ế. t cũng tốt.
Chết với nghi vấn này, còn tốt hơn sống trong thất vọng và căm phẫn.
Ta không dám nói với nàng, rằng chiến tranh đang khắp nơi, bế quan tỏa cảng cũng không thể cản bước những thứ tiên tiến kia.
Đất nước nhượng đất bồi thường, thuế má nặng nề đè lên vai dân lành, bóc lột đến tận xương tủy.
Quê hương thôn Bình Sơn của nàng, nhờ có nàng cùng người dân cùng nhau nỗ lực, đã trở nên giàu có, biến thành thôn Bình Sơn của trấn Bình Sơn.
Vậy mà chỉ mấy năm ngắn ngủi, tất cả đã không còn nữa.
Lần diệt vong này còn đáng sợ hơn cả lũ lụt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!