Chương 43: (Vô Đề)

Cửu phụ dạy ta bình phẩm thư họa của các danh gia, thấy ta dường như thật sự có thiên phú, cửu phụ cũng không từ bỏ ý định. 

Cửu phụ cẩn thận hỏi han về loại thuốc màu mà ông nội đã dùng cho ta lúc trước, rồi lại mày mò trong phòng mấy ngày liền, nói là đặc biệt pha chế cho ta một loại thuốc màu an toàn, nhưng cuối cùng, cửu phụ lại dùng thuốc màu đó khiến ta trúng độc thêm một lần nữa.

Bị phạt quỳ ở từ đường trọn một ngày sau đó, cửu phụ liền chỉ dạy ta luyện chữ.

Ta cũng rất thích viết chữ. 

Chỉ với giấy trắng mực đen, lại có thể chứa đựng cả đất trời.

Muội muội sáu tuổi, ông bà nội lần lượt qua đời. 

Người báo tang đến đón ta về kinh, nói rằng ông nội trước khi mất đã đặt cho ta một chữ: Lạc Hương.

Người không yên tâm khi ta về kinh chịu tang chính là nhà ngoại. 

Lần này, bà ngoại phái hẳn nửa thuyền người đi theo ta về kinh. 

Ta dĩ nhiên cũng đau buồn thương tiếc, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang nghiêm chỉnh quỳ trong linh đường, đó là muội muội của ta, A Miên.

Lần trước về kinh, muội ấy hình như mới biết đi, bây giờ đã cao hơn một chút. 

Ta quỳ xuống bên cạnh muội ấy. 

Lúc trời sẩm tối, muội ấy ngẩng đầu lên nhìn ta, cất tiếng nói:

"Huynh trưởng đi nghỉ ngơi đi, ông nội nói huynh trưởng thân thể yếu, phải chăm sóc cho huynh trưởng thật tốt."

Ta loạng choạng đứng dậy định giải thích đôi câu, ai ngờ lại một lần nữa ngất xỉu.

Nửa năm trôi qua, không khí tang thương trong phủ dần dần ít đi, ta lại thường xuyên ra ngoài đi dạo.

Nhưng người kinh thành tính tình nóng nảy, không phải hôm nay ra ngoài cãi nhau với thiếu gia Vương gia, thì ngày mai lại dẫn gia đinh đánh nhau với công tử Tống gia. 

Hết lần này đến lần khác, không phải ta nằm nhà nửa tháng trời không động đậy được, thì là mẹ ta phải ôm theo một đống bạc đến tận nhà người ta xin lỗi.

Qua lại nhiều lần như vậy, ta cũng kết giao được vài người bạn xấu, cuộc sống vẫn như trước, tự do tự tại.

Ta nghĩ, vẫn là Giang Nam tốt hơn. 

Nghe nói cửu phụ đã đi du ngoạn sơn thủy, ta quyết định đợi hết tang sẽ đến đầu quân với người.

Cứ tưởng cuộc sống của ta sẽ cứ mãi giàu sang phú quý, an nhàn sung sướng, nào ngờ biến cố ập đến bất ngờ.

Triều đình tuyên bố, cha ta dính líu vào vụ án gian lận khoa cử năm nay, chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi. 

Ngô lão gia Ngô Đức Văn bị kết án xử trảm vào mùa thu, toàn bộ gia sản bị tịch thu, thê tử nô bộc đều bị quan phủ bán đi hết.

Thậm chí còn không kịp báo tin về Giang Nam, gia đình và cuộc sống giàu sang của ta, cứ như vậy mà tan biến.

Ngày hôm đó, trời đổ mưa tầm tã. 

Ta che chở cho muội muội, ngồi xổm trong sân nha môn. 

Xung quanh là những đứa trẻ sinh ra trong nhà nô bộc đã ký khế ước bán thân, ai nấy đều mặt mày ủ rũ. 

Bọn họ bị liên lụy, còn không biết có sống được đến ngày mai hay không, nhưng vẫn lặng lẽ vây quanh bảo vệ ta và muội muội.

Rồi có một nam nhân lớn hơn cha ta vài tuổi đến, mặc áo dài vải bố màu xám, nhưng có thể nhận ra là loại vải tốt. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!