Ra đến cửa tiệm, ta thấy Liễu viện trưởng cùng mấy vị phu tử đi tới.
Liễu viện trưởng tinh thần quắc thước, ánh mắt hiền hòa, đưa cho ta một chiếc vò nhỏ bằng gốm:
"Nghe nói Đinh gia và Ngô gia kết thông gia, ta ăn chùa ở Xuân Hàn Trai nhà các ngươi cũng nhiều rồi, hôm nay lão phu ta liền hào phóng một phen, đem rượu ngon học trò ta tặng cho Đông Vũ nha đầu. Đến ngày thành hôn, nhất định phải mời ta đấy. Còn có lễ mừng nữa."
Ta cung kính nói lời cảm tạ, rồi mời các vị phu tử vào quán ăn bát đậu hoa.
Trong số đó có một nam nhân áo xanh, hình như trông quen mặt nhưng ta chưa từng gặp bao giờ.
Đây chính là người đã mua nhà để mở thư viện cho viện trưởng.
Phu nhân cũng dẫn tiểu thư ra ngoài chào hỏi các vị phu tử.
Nam nhân áo xanh kia vừa mở miệng hỏi phu nhân, vừa dùng ánh mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới:
"Chẳng hay người có phải là mẹ của Đông Vũ cô nương không? Quả là khí độ bất phàm, đúng là mẹ nào con nấy."
Trong lòng ta dâng lên một cỗ khó chịu không tên, bèn mở miệng đáp trả:
"Mẹ ta mất từ lâu rồi. Phu nhân không phải là mẹ ruột của ta, nhưng người đã cứu ta lúc nguy khốn, dạy ta biết chữ, hiểu lễ nghĩa, là Bồ Tát thần nữ trong lòng ta."
Thiếu gia hình như nhận ra sự tức giận trong lòng ta, nhưng hắn không hỏi nguyên do, chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo ta, rồi ngồi xuống đối diện người nam nhân kia, giả vờ như vô tình nói:
"Ai? Không đúng rồi, Tiểu Vũ. Ta sắp ở rể Đinh gia, vậy mẹ ta chính là mẹ của nàng rồi."
"Đúng vậy, ta rất yêu quý Đông Vũ. Có được đứa con gái như vậy, chắc hẳn là ông trời thấy ta con cái duyên phận mỏng, nên ban tặng thêm cho ta một phúc tinh."
Phu nhân vừa nói vừa sờ đầu ta, nét mặt bà vui mừng, không giống như đang nói dối.
Hốc mắt ta nóng lên, như thể bị hơi nước từ nồi đậu hoa hun nóng vậy.
Lúc thiếu gia trở về hậu viện, ta đang ngẩn người buồn bực bên thành giếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt ta, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Hắn vội vàng chạy đến ôm lấy ta. Ta càng khóc dữ dội hơn.
Cho đến khi ta kịp phản ứng, nhận ra mình đã khóc ướt đẫm bộ quần áo mới phu nhân may cho hắn mặc trong ngày sinh thần, ta mới vừa nấc vừa đẩy hắn ra, lau nước mắt nói:
"Xin lỗi thiếu gia, ta cũng không biết vì sao mình lại khóc. Ta đã phá hỏng ngày sinh thần của huynh rồi."
Hắn lấy một quả trứng gà lăn trên thành giếng một vòng, dịu dàng nói:
"Muội muốn khóc thì cứ khóc, muốn làm gì thì cứ làm, không cần lý do."
Rồi lại trịnh trọng nói:
"Càng không cần phải xin lỗi ta. Nếu không có muội, năm nay ta làm sao có thể đón sinh thần nữa."
Nỗi buồn ập đến rồi cũng nhanh chóng tan biến trong không khí náo nhiệt của ngày tết Đoan Ngọ.
Chúng ta xách theo hộp đựng thức ăn, cả nhà cùng nhau náo nhiệt đi đến bờ sông Hải Lãng.
Đến bờ sông Hải Lãng, ta chưa bao giờ biết thành Ninh An lại có nhiều người đến vậy.
Bờ sông Hải Lãng người người chen chúc, đông vui như trẩy hội.
Lão gia đi cùng bạn bè uống rượu ngâm thơ đối đáp, chúng ta thì tìm một chỗ nghỉ chân chờ xem đua thuyền rồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!