Chương 28: (Vô Đề)

Ta liền đặt chiếc bánh ú đang gói dở xuống, lo lắng đi đến chính sảnh.

Phu nhân, ông nội, bà nội, cô cô, dượng đều có mặt, Anh thúc cũng ở đó. 

Ta hỏi Anh thúc:

"Thúc đến khi nào vậy? Sao ta chẳng hay biết gì?"

Ông ấy vẫn bưng ấm trà, khẽ hừ một tiếng với ta:

"Ta đào đường hầm đến, từ dưới đất chui lên đấy."

Tiểu thư nằm úp sấp bên cạnh phu nhân, hai mắt sáng long lanh:

"Oa, Anh thúc là chuột chũi mà ca ca kể với con!"

Mọi người cười vang. 

Đầu tiên là người lớn chào hỏi lẫn nhau, sau đó lão gia lại một lần nữa bày tỏ lòng cảm tạ với cả nhà ta, rồi trịnh trọng nói với ông nội:

"Bá phụ, sinh thần Minh ca nhà con đúng vào ngày tết Đoan Ngọ."

Còn chưa để ông nội, bà nội kịp kinh ngạc, lão gia đã tiếp tục nói:

"Qua tết Đoan Ngọ này, Minh ca đã mười bảy tuổi rồi. Đứa nhỏ này bị ta liên lụy, may nhờ Đông Vũ nghĩa khí lại lanh lợi. Ta và phu nhân cũng rất yêu quý Đông Vũ. Nếu bá phụ bá mẫu không có ý kiến gì, xin mời Anh lão gia làm chứng, định luôn chuyện của hai đứa nhỏ vậy."

Ông nội lắp bắp mấy tiếng, rồi nhìn sang bà nội cầu cứu:

"Cái này... cái này... chúng ta..."

Anh thúc vuốt ve chén trà, nhìn ta rồi nói với ông nội:

"Đinh lão đầu, chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này mà hai người già các ngươi còn không bằng lòng, chẳng lẽ thật sự muốn Đông Vũ nhà ngươi làm Trạng nguyên phu nhân hay là tướng quân phu nhân?"

Ông nội theo bản năng muốn phản bác Anh thúc, bà nội liền bình tĩnh lên tiếng:

"Tiểu Vũ nhà ta trèo cao không tới Trạng nguyên hay tướng quân, nhưng Tiểu Vũ nhà ta không thể làm thiếp."

Bà nội nhìn phu nhân:

"Các vị là quý nhân, rồi sẽ có ngày hồi kinh. Biểu tiểu thư nhà tướng quân hình như cũng có ý với Minh ca. Nếu làm phu quân của tiểu di tử nhà tướng quân, cho dù không hồi kinh, cũng không phải gia đình bần hàn như nhà chúng ta có thể trêu chọc vào."

Phu nhân định giải thích điều gì đó, thiếu gia đã giành nói trước:

"Con không phải vậy, con sẽ không nạp thiếp, cũng không cưới tiểu thư nhà tướng quân. Con đã nói với cha mẹ rồi, con sẽ ở rể."

Hắn vẻ mặt sốt sắng lại lo lắng, bước lên nắm lấy tay áo ta, quỳ xuống trước mặt ông nội, bà nội:

"Đông Vũ mua con về chính là để làm con rể. Sau này con sẽ không hồi kinh, con không có mệnh làm Trạng nguyên hay tướng quân, chỉ mong Đông Vũ đừng chê con là kẻ vô dụng."

Bà nội vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng hắn không chịu.

Ông nội lại bắt đầu lắp bắp:

"Cái này... cái này... cái này..."

Anh thúc lên tiếng:

"Ông đừng có cái này cái kia nữa. Ông cứ hỏi ý nha đầu Đông Vũ xem sao. Cả nhà các người cộng lại tâm nhãn cũng chẳng nhiều bằng con bé, nó quyết định thế nào chắc chắn các người không chịu thiệt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!