Ta tránh đường cho họ vào sân.
Lý thẩm lên tiếng trước:
"Tiểu Vũ à, nghe lão Lưu đầu nói quán các cháu mở trong thành buôn bán rất tốt, quý nhân trong thành đều thích đến đó phải không?"
Ta định bảo họ đừng vòng vo tam quốc nữa, muốn làm gì thì nói thẳng ra.
Trương thẩm liền nói xen vào:
"Đúng vậy. Mở quán ăn cần rất nhiều rau. Ta thấy lần trước cháu nhờ lão Lưu đầu mang theo không ít rau bồ công anh vào thành, người thị trấn có ăn thứ này sao?"
Hôm nay, ta vô cớ thấy bực bội, vừa định nổi giận thì thiếu gia nhẹ nhàng kéo ta lại, che ta ở phía sau:
"Các thẩm là có rau muốn bán cho chúng ta sao?"
Trương thẩm kích động:
"Đúng vậy, ngươi xem ta đã mang đến rồi này, măng non, nấm mối,... Ta còn có ba quả trứng gà nữa."
Những người khác thấy có triển vọng, liền ùa lên vây quanh chúng ta.
"Ngươi tránh ra, ta đứng trước. Minh ca nhi, ngươi xem rau bồ công anh của ta này, tươi non lắm."
"Đừng có chen lấn ta. Ai chen lấn ta đấy? Đây là nhà cháu gái ta."
Ta cảm thấy chân mình bị giẫm mạnh, định gào lên thì trưởng thôn đến. Mọi người mới chịu tản ra.
Trưởng thôn nặng nề nói: "Tiểu Vũ, chúng ta đây không phải gặp thiên tai thì cũng là chiến loạn. Từ sau trận lụt, cuộc sống trong thôn ngày càng khó khăn. Cái ăn đào được từ đất chỉ đủ để lấp đầy bụng.
Hai năm nay tuy đã khá hơn, nhưng nơi rừng thiêng nước độc này, có dư giả cũng không biết làm sao để bán. Trong thôn chỉ có hai con bò, còn phải dùng để cày ruộng, một con la già cũng không đi được xa. Bị bệnh thì cũng chưa từng được đến hiệu thuốc.
Nhiều nhà, một bộ quần áo cả nhà thay nhau mặc, mùa đông đến, không dám ra khỏi cửa. Cháu xem có thể giúp đỡ mọi người chút ít không? Cho dù kiếm được một đồng cũng được.
Ta biết Minh ca là người nhà giàu có, hiểu biết rộng, không biết có thể tìm thêm con đường nào cho dân làng chúng ta làm ăn không?"
Đám đông trong sân im lặng đến lạ thường.
Ta nghe thấy tiếng ai đó nắm chặt đồ vật trong tay, tiếng thở cũng chậm lại.
Ta nhìn những người trước mặt.
Dưới ánh hoàng hôn dần buông, ta vẫn có thể nhìn rõ những gương mặt khắc khổ, in hằn dấu vết mệt mỏi, những thân hình gầy gò, còng xuống.
Quần áo của họ rách nát, vá víu chằng chịt.
Có người chân trần, có người đi dép rơm rách, có người dùng vỏ cây bạch dương làm đế, buộc hai sợi dây vào coi như giày.
Ánh mắt họ nhìn chúng ta đầy mong chờ.
Không biết bao lâu sau, thiếu gia lên tiếng: Được!
Cả đám người như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Có người định ùa lên. Thiếu gia lại nói:
"Hôm nay đã muộn rồi, mọi người mang đồ về trước đi. Sáng mai quay lại, chiều ta sẽ mang vào thành. Nhưng hôm nay ta không mang theo nhiều bạc. Ta phải mang đồ về, đưa cho chưởng quầy tính tiền rồi mới đưa bạc cho mọi người được."
Nghe nói không được nhận tiền mặt ngay, mọi người bắt đầu do dự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!