Ta tên là Đông Vũ, sinh ra ở thôn Bình Sơn, vùng biên giới Đông Bắc.
Ngày ta sinh ra là ngày đại tuyết, nhưng trời lại khác thường không có tuyết rơi, mà đổ mưa.
Bà nội nói con bé này không phải là điềm lành, ngay cả trời cũng không ưa, chi bằng sớm ném lên núi sau tế cho thần tiên hoặc mãnh thú, để chúng ăn no rồi khỏi xuống núi phá hoại gia súc.
Cha ta ngồi xổm nơi góc tường, rít mạnh hai hơi thuốc lào, rồi ôm lấy ta.
Một ngụm khói thuốc phả thẳng vào mặt, khiến ta ho sặc sụa, khóc òa.
Nam nhân thật thà chất phác ấy, lần đầu tiên trong đời dám làm trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại bên mình.
Những chuyện này, về sau đều là cô cô kể cho ta nghe.
Bởi khi ta lên ba, cha, nam nhân trầm lặng luôn che chở, yêu thương ta như châu như ngọc, đã qua đời.
Một năm sau, người mà mẹ từng thương nhớ thời trẻ đỗ đạt tú tài, trở về tìm bà.
Mẹ nhìn ta đang nghịch đất trước cửa, ôm chặt vào lòng, hôn lên má ta một cái thật sâu, rồi để lại đôi khuyên tai bạc, từ đó biệt tăm.
Ta không còn gặp lại người mẹ trầm lặng và u sầu ấy nữa.
Bà nội cướp mất đôi khuyên tai mẹ để lại.
Mấy ngày đầu, bà ngồi chễm chệ trên tảng đá trước cửa, mắng nhiếc mẹ con ta không tiếc lời.
Nhưng việc nhà vẫn chất chồng, bà bèn vừa mắng ta và con ch. ó vàng nhỏ đang chơi đùa ngoài sân, vừa tất bật làm việc không ngơi tay.
Cô cô thấy vậy không đành lòng, bèn dẫn ta theo ông nội ra đồng làm việc, con ch. ó vàng cũng lẽo đẽo theo sau.
Ta lớn lên trong những lời mắng nhiếc, từ đứa bé chập chững biết đi, đến khi có thể vác d.a. o chặt củi, thỉnh thoảng còn mò được cá dưới sông về.
Bà nội vẫn không thôi chì chiết:
"Con bé c.h.ế. t tiệt, coi chừng bị thủy quỷ bắt đi!"
Lúc ăn cơm, ông luôn múc cho ta một bát canh cá thật to, phần bụng cá ngon nhất đều dành cho ta.
Năng khiếu làm ruộng của ta dường như đã thức tỉnh.
Ta cảm thấy mình chính là con của đất đai, vốn dĩ sinh ra là để gắn bó với ruộng đồng.
Ông nội dạy ta cấy lúa, gieo hạt, làm giàn dưa leo, bấm ngọn cho cây giống...
Ông kinh ngạc vì ta học một lần là nhớ, rồi lại thở dài vì ta là nữ nhi.
Ta hỏi ông:
"Vì sao con là con gái mà ông lại thở dài? Có phải vì con sẽ phải gả đi, nuôi con cũng vô ích đúng không?"
Ông nội đưa cho ta một nắm quả việt quất dại hái trên đồi:
"Gả đi với chả không gả đi, con bé không biết xấu hổ. Cô cô con ngày nào cũng dạy con những thứ linh tinh gì thế?"
Ta nhét đầy quả việt quất vào miệng, lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục đào hố gieo hạt ngô, vừa làm vừa lẩm bẩm:
"Con không gả đi đâu, lớn lên con sẽ kiếm một chàng rể về ở rể, cùng nhau phụng dưỡng ông nội bà nội và Cô cô."
Ông nội nhìn ta, mỉm cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!