Sau một ngày kiểm tra chéo, Dan và August được đưa lên hai máy bay khác nhau đến đảo Greenland.
Thay vì quay trở lại căn cứ, máy bay bay thẳng đến bờ biển phía Đông Bắc, yêu cầu họ xác nhận vị trí xảy ra sự cố.
Sau khi nhận được báo cáo xác nhận trùng khớp, cho dù không cam tâm tình nguyện, Hodge vẫn phải ký tên đóng dấu vào văn bản hủy bỏ tố cáo, cung kính đưa họ trở về căn cứ ngay trong ngày.
Heath đứng ở cổng để tiễn đoàn người của Hodge. Khi đi ngang qua y, giọng Hodge lạnh lùng: "Cấp trên sẽ thông báo cho các cậu sau khi phê duyệt xong các văn bản liên quan. Trước khi toàn bộ quá trình kết thúc, trong khoảng thời gian này xin thiếu tá August đừng rời khỏi căn cứ."
Giọng Heath chế nhạo: "Có vẻ đây là một kết thúc có hậu, thưa thiếu tá."
Hodge phớt lờ y và lên máy bay.
Theo quy định, Dan là nhân chứng thì có thể tự do hoạt động, nhưng August vẫn đang trong thời gian thẩm tra, nghiêm khắc mà nói thì anh không thể bước ra ngoài căn cứ.
Sau khi August và Dan được đưa về, anh thấy người ấy đi một mạch về phía sân tập, không đợi anh đuổi theo nói với nhau câu nào. Tướng quân của căn cứ gọi anh vào văn phòng nghe giáo huấn, tới khi đi ra, trong sân tập đã chẳng còn bóng dáng người ấy.
Sau khi nôn nóng dạo quanh căn cứ một vòng mà không tìm thấy Dan, anh gặp Heath ở cổng chính.
"Có thấy Dan không?" Giọng August gấp gáp.
Heath ngạc nhiên: "Cậu ấy không ở trong căn cứ à?"
August tức giận: "Sao ông lại đi tìm em ấy?! Không phải tôi đã nói…"
"Anh nói sao?" Giọng Dan lạnh tanh vang lên từ sau lưng anh, cắt ngang câu nói dang dở.
August quay đầu lại, thấy Dan vẫn đút hai tay vào túi quần, đứng cách anh vài bước, vẻ mặt nhàn nhạt khiến người ta không đoán được tâm trạng của cậu.
"Anh tưởng em đi rồi." Không hiểu sao August bỗng thấy chột dạ.
Dan tiến lên một bước: "Anh không cảm thấy cần giải thích điều gì với em sao?"
August cứng họng, phản ứng đầu tiên của anh là muốn nói mọi chuyện không như em nghĩ. Anh muốn nói anh không để em đến là vì không muốn em bị cuốn vào việc này. Anh muốn nói em đừng nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ như thế.
Có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh không thể thốt ra thành lời.
Heath ở bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội chào hỏi lính tuần tra đi ngang qua rồi chuồn mất. Trước lối vào căn cứ chỉ còn lại August và Dan, bầu không khí im lặng lạ thường.
Dan không nói gì, chỉ kiên nhẫn đứng đó.
"Anh chỉ… anh chỉ không muốn em bị cuốn vào việc này. Đây rõ ràng chỉ là một âm mưu của Hodge. Cuối cùng gã cũng chẳng làm gì được anh, đó chỉ là vấn đề thời gian."
"Thật không?" Dan vẫn đứng đó, giọng rất chậm.
August nghe thấy có hàm ý, anh nhạy cảm ngẩng đầu lên: "Em thấy sao?"
"Ngay từ đầu, "Arthur" đã là một chủ đề cấm kỵ giữa hai chúng ta, từ lúc huấn luyện đến khi tuần tra, vẫn luôn như vậy. Chuyện ngày hôm qua cũng thế. Em nhớ lúc trước đã từng hỏi anh quan hệ giữa anh và Arthur là gì, anh không trả lời được. Giờ em hỏi lại câu này, anh vẫn vậy đúng không?"
August hơi bực bội: "Không liên quan gì đến Arthur, hơn nữa những chuyện đó đã qua rồi."
"Đã qua ư?" Một nụ cười nhạt hiện lên trên khuôn mặt Dan: "Anh không để Heath liên lạc với em, là vì liên quan đến Arthur và quá khứ mà anh "không muốn nhắc lại" đúng không?"
August không đáp.
"Thế nên dù em tham gia vào chuyện này từ đầu đến cuối, nhưng chân tướng của sự cố năm ấy, hay lý do anh không để Heath liên lạc với em, rốt cuộc anh không có lời giải thích nào ư?" Trong giọng Dan toát lên vẻ thất vọng.
August không thể chịu nổi ánh mắt cậu: "Nên anh đã bảo Heath đừng tới tìm em! Đó chỉ là một trò hề."
Dan im lặng hồi lâu. Một lúc sau, August cũng nhận ra mình đã đi quá xa, anh tiến lên hai bước, cố gắng sửa chữa: "Anh không có ý đó, Dan. Nhưng thực sự không liên quan đến Arthur, anh không muốn em đến đây chỉ vì…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!