Harvey chỉ vào vết thương trên vai cậu, "Cậu không định xử lý à?"
Dan nhìn qua nhưng vẫn mặc kệ: "Nhờ anh bảo nhân viên phục vụ mang cho tôi một xô đá và một chiếc khăn lông."
Harvey vẫn thấy không yên tâm: "Không cần tới bệnh viện à?"
Dan thiếu kiên nhẫn lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần."
Harvey đành giơ tay gọi nhân viên phục vụ sau quầy bar, bảo cậu ta mang ra một xô nước đá và một chiếc khăn lông rồi quay sang Dan: "Cần tâm sự không?"
Dan im lặng vài giây. Tới khi người phục vụ đưa xô đá tới, cậu dùng khăn bọc mấy cục đá rồi thản nhiên chườm vào phần vai vừa bị đập: "Anh muốn nghe phiên bản nào?"
Harvey bỗng thấy hứng thú: "Còn có nhiều phiên bản?"
Dan hất cằm: "Đương nhiên. Có phiên bản "Kỷ băng hà", "Người đẹp ngủ trong rừng" và phiên bản tưởng bở "Người đẹp và quái vật"."
Harvey bật cười: "Dan, tôi không ngờ cậu rất biết kể truyện cổ tích."
Dan nhún vai, vết thương bị chạm vào khiến cậu nhíu mày. Cậu thản nhiên nói: "Nhưng đều là phiên bản hắc ám."
"Ồ?" Harvey nhướng mày.
Dan lắc ly rượu khiến mấy cục đá va vào nhau: "Thực ra cũng chẳng có gì để nói, chỉ là một câu chuyện mong cầu không thỏa."
Harvey nhìn cậu rồi lại nhìn về phía cửa như thể hiểu ra, y im lặng cụng ly với Dan.
Dan ngẩng đầu uống cạn ly rượu, cười tự giễu: "Chuyện này đã dạy tôi một điều, là đừng cuồng vọng thăm dò lòng người."
"Giờ thành nhà tâm lý học luôn cơ à?"
"Trước khi chính thức gặp gỡ thì tôi đã nghe nhiều về anh ấy, thậm chí theo một cách nào đó, có thể nói là hiểu người này. Cũng vì "hiểu" nên tôi thấy tò mò, muốn đến gặp người thật một lần, muốn tận mắt nhìn thấy gương mặt anh chứ không phải chỉ nghe qua lời kể của người khác. Thế nên tôi nộp đơn xin vào Sao Thiên Lang. Nhưng không ngờ số phận lại trêu đùa.
Những thứ tưởng chừng chỉ là tình cờ ngẫu nhiên, thực ra lại là cái kết đã được định sẵn."
Giọng Dan thì thầm, không mang theo cảm xúc nhưng Harvey vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng chất chứa.
"Vậy… cậu đã bao giờ thẳng thắn với anh ta chưa?"
Dan quay đầu nhìn y, ánh mắt khó hiểu: "Cần thiết ư?"
"Nhỡ lúc đó anh ta không hiểu ý cậu." Harvey chần chừ.
Dan lắc đầu: "Không, Harvey. August trông tẻ nhạt nhưng anh ấy không ngốc. Anh ấy hiểu ý tôi, không để tôi nói hết cũng chỉ là để chừa đường lui cho cả hai. Từ khi chúng tôi được cứu cho tới khi tôi xuất viện, anh ấy chưa từng xuất hiện. Tôi đâu phải kẻ ngốc. Hơn nữa, tôi cũng có niềm kiêu hãnh của mình."
Hơi dừng lại, Dan nghiêng người về phía trước rồi chống tay lên quầy bar: "Từ trước tới nay tôi luôn giữ nguyên tắc: không giành giật thứ không thuộc về mình, nhất là với người đã khuất."
Harvey thực sự ngạc nhiên: "Người đã khuất? Người cũ… của anh ta?"
Dan gật đầu, giơ tay gọi thêm một ly whisky với nhân viên pha chế sau quầy bar: "Người đã khuất giống như ánh trăng sáng. Ký ức dừng lại ở thời khắc đẹp nhất. Cho dù là hồi ức đau buồn thì vẫn ẩn chứa sự ngọt ngào không thể giải thích. Người ấy sẽ luôn ở nơi không thể với tới, giống như một điện thờ để người tiếp theo ngưỡng vọng. Nhưng vẫn có một kẻ ngốc, biết phía trước là gì mà vẫn mơ tưởng hão huyền, mong rằng mình sẽ là người đặc biệt nhất.
Ôi, con người ta vẫn chẳng tránh được thói xấu này."
"Theo cách nói của cậu thì anh ta nên tránh mặt cậu mới phải chứ. Cậu có tự hỏi tại sao anh ta nhất quyết muốn "ôn chuyện" với cậu chưa?" Harvey chỉ ra mấu chốt của vấn đề.
Dan lắc đầu: "Sao phải nghĩ nhiều như vậy? Nếu anh ấy không thể cho tôi thứ tôi muốn thì ôn chuyện để làm gì. Chúng tôi cũng chẳng phải là "bạn cũ"."
Nhân viên pha chế bưng rượu tới cho Dan, Harvey cau mày, giơ tay chắn ly của cậu: "Đừng uống nữa."
Dan cố chấp cướp lại ly rượu từ tay y, giơ ngón tay lên lắc lắc: "Tôi không phải kiểu người thích tự làm khổ mình. Chỉ lần này, anh cứ mặc tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!