Dan về nhà tắm qua rồi thay đồ, cậu không đạp xe mà đi bộ ra ngoài.
Tháng Sáu là mùa du lịch cao điểm ở Reykjavík, trên đường phố tấp nập du khách đủ loại màu da, đa phần là các gia đình dẫn theo con nhỏ và các cặp tình nhân. Reykjavík là một thành phố rất cởi mở, Dan vừa đi qua một con phố mà đã thấy mấy cặp đôi đồng giới, có cả nam và nữ. Tất cả đều siết chặt tay nhau, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Cậu đút hai tay vào túi áo khoác, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp, nhưng đáy mắt thì càng buốt giá, sắc xanh trong veo vốn có sẫm màu hơn, trông như ngọc phỉ thúy.
"Ối…" Khi đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, một cô bé lao vụt ra như viên đạn va phải người cậu.
Cô bé chừng bốn, năm tuổi, tuy nhỏ xíu nhưng đụng phải cũng khá đau.
Dan xoa cái chân bị va vào, nhìn xuống cô bé trước mặt, vừa định lên tiếng thì em đã òa khóc.
Dan: "…"
Cô bé mặc một chiếc váy tutu màu hồng nhạt, cầm một chiếc hộp màu trắng cột ruy băng đỏ, mái tóc xoăn vàng tết hai bên, mé tóc bên trái cài một chiếc nơ con bướm. Em bị đụng đỏ cả trán, thêm đôi mắt xanh ngấn lệ thì thật sự không ai giận nổi.
Dan ngồi xuống để ngang tầm mắt với cô bé, cậu kiên nhẫn nói: "Đau lắm à?"
Cô bé nghẹn ngào: "… Đau lắm ạ…"
Dan đưa tay xoa trán em, thở dài: "Lần sau đi đường phải chú ý nhé. Hôm nay con va vào chú chỉ hơi đau, chứ nếu đụng phải xe thì không chỉ đau trán thôi đâu."
Cô bé bĩu môi không đáp lời.
"Con tên là gì?" Dan kiên nhẫn hỏi.
"Nina ạ." Cô bé đưa tay lên dụi mắt, lau hết những giọt nước mắt vương trên mi.
"Vậy thì Nina, bố mẹ con đâu rồi?"
Nina quay đầu nhìn cửa hàng đồ chơi với vẻ tủi thân: "Bố mẹ đang chọn quà cho em trai. Con muốn món lớn hơn nhưng mẹ không cho nên chỉ có thứ này." Cô bé giơ cái hộp trong tay lên.
Dan tỏ vẻ tò mò: "Thứ gì vậy?"
Nina bĩu môi: "Một con búp bê. Con có mấy con kiểu này rồi."
Nét mặt cô bé bỗng khiến Dan nhớ đến Datta. Đã gần hai năm không gặp, không biết cô bé đó có còn nhớ cậu không.
"Thế nên con định bỏ nhà ra đi hử?" Dan nhướng mày.
Nina gật đầu thật mạnh: "Con giận lắm, con sẽ không quay về!"
Dan bật cười: "Nhỡ con đói bụng hoặc muốn về nhà thì sao?"
Cô bé đảo mắt một vòng: "Chú tên là gì ạ?"
"Chú tên Dan."
"Các cô ở trường mẫu giáo bảo rằng nếu nói tên cho nhau biết thì cả hai sẽ trở thành bạn. Bây giờ chú biết con là Nina, con biết chú là Dan. Chúng ta đã là bạn thì chú sẽ dẫn con đi ăn, con sẽ không bị đói."
Dan bị logic của cô bé chọc cười: "Nhỡ chú là người xấu thì sao?"
Nina xích lại gần, cẩn thận quan sát cậu một lúc rồi tự tin lắc đầu: "Chú không phải người xấu. Mắt chú rất giống cô giáo của con, người có đôi mắt đẹp thì không thể là kẻ xấu."
Dan thấy mắc cười, cậu xoa đầu cô bé: "Được rồi, Nina. Chú nghĩ con nên về với bố mẹ."
Vừa dứt lời, cánh cửa của cửa hàng đồ chơi lại bị đẩy ra, một người phụ nữ trẻ chạy ra với vẻ hoảng hốt. Nhìn thấy Nina, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Nina! Sao con lại chạy ra ngoài?"
Cô bé quay đầu lại nhưng chỉ mím môi không trả lời, cúi đầu nghịch chiếc hộp trong tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!