Chương 33: (Vô Đề)

Dan cau mày ấn nhẹ vào nơi đó, nhưng cảm giác vừa rồi chỉ thoắt ẩn thoắt hiện. August quay đầu lại đúng lúc thấy Dan bỏ tay xuống.

"Sao vậy?"

Dan lắc đầu: "Không sao, vừa nãy chắc bị đụng vào. Chúng ta hạ trại ở đây à?"

August nhìn chung quanh: "Tạm thời ở lại đây. Không rõ trong đó có gì, hấp tấp tiến vào thì quá nguy hiểm. Nếu căn cứ nhận được tin tức sớm hơn thì chẳng mấy mà chúng ta có thể lên."

Dan cảm nhận được sự trấn an trong giọng anh. Cậu không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, lấy túi ngủ từ trong balo rồi trải ra gần tường băng; sau đó lấy ra băng gạc, hất cằm về phía August: "Thiếu tá, vết thương của ngài."

August khẽ cử động cánh tay phải, anh đi tới bên cạnh Dan rồi cởi đồ chống lạnh bên ngoài: "Hẳn là không có vấn đề gì lớn."

Dan nhíu mày. Thấy nét mặt cố chấp của cậu, August đành để lộ cánh tay phải…

Sau một hồi quăng quật, vết thương sắp kết vảy lại bị vỡ ra, vết máu đen đông lại quanh vết thương, nhất thời không rõ đâu là vết thương mới, đâu là vết thương cũ.

Ngón tay Dan run lên, tựa như không dám chạm vào.

"Dan." August khẽ gọi cậu.

Cậu chợt định thần lại, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy đôi mắt xanh xám rất điềm tĩnh, ẩn chứa sự kiên định không cho phép nghi ngờ.

"Cứ tin tôi, và tin vào chính cậu." Giọng anh rất khẽ, nhưng cũng đủ khiến Dan bình tĩnh trở lại.

Cậu hít một hơi sâu: "Tôi biết, thưa thiếu tá."

"Băng bó tạm đi, băng tuyết ở nơi này không biết hình thành từ hàng ngàn hay hàng vạn năm. Tôi cũng không muốn mang về làm "chiến lợi phẩm"." Giọng August chứa ý cười.

Dan "vâng" một tiếng, cố không nhìn máu vết thương máu me bên dưới, băng bó lại thật nhanh.

"Ngài đoán mất bao lâu thì căn cứ tới đây?"

August lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ phỏng đoán kiểu đó, nhưng có lẽ chúng ta vẫn nên tin tưởng thượng úy Heath."

Dan cũng cười: "Ngài nên nghỉ ngơi một lúc."

August không từ chối, anh vươn tay tắt đèn pha trên đầu mình. Bỏ hai chân vào túi ngủ rồi dựa lưng vào tường băng, anh nhắm mắt lại: "Tôi ngủ một lúc, nếu có chuyện gì thì gọi tôi ngay nhé."

Dan gật đầu. Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của August. Để tiết kiệm nhiên liệu, cậu tắt đèn pha trên đầu, cũng không bật bếp cồn mà tựa người vào cùng một bên tường băng với August. Cậu lặng lẽ nhìn vào bóng tối ở phía đối diện. Ở đây vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sự vắng lặng dường như khuếch đại vô hạn cho tiếng gió rít gào bên ngoài hồ băng.

Dan khẽ nghiêng đầu nhìn August, như thể nghĩ tới điều gì, cậu lặng lẽ mỉm cười rồi lại ngoảnh mặt vào trong bóng tối.

Cùng lúc đó, tại căn cứ cảng Faeringehavn.

Vừa say giấc nồng thì Heath bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mấy ngày nay căn cứ đã bước vào đêm vùng cực, không biết vì sao đêm nay y luôn cảm thấy bất an. Xử lý xong công việc, y bèn tới thẳng phòng tập chạy hai tiếng, về tắm qua loa tới gần 2 giờ sáng mới đi nghỉ.

Điện thoại vừa reo thì y đã nhấc máy. Y cảm thấy hoảng hốt như thể vừa có một giấc mơ, nhưng cụ thể mơ những gì thì y không nhớ được. Cầm ống nghe mà tay đổ mồ hôi lạnh, tim đập như đánh trống ngực.

"Xin chào, đây là căn cứ của đội tuần tra Sao Thiên Lang." Y hít một hơi sâu, cố ép mình bình tĩnh lại.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ xa lạ: "Xin hỏi đội trưởng của các anh có ở đó không? Tôi là giáo sư Murphy đến từ Viện Nghiên cứu Khí tượng của Đội Thám hiểm Khoa học Hoàng gia Đan Mạch. Tôi có việc khẩn cần liên lạc với đội trưởng của các anh."

Heath cau mày: "Đội trưởng của chúng tôi đã rời căn cứ từ ba tháng trước để bắt đầu cuộc tuần tra mùa đông năm nay. Hiện tại tôi tạm thời phụ trách công việc ở đây."

Đầu dây bên kia ngừng lại, sau đó bắt đầu nói với tốc độ đáng kinh ngạc: "Nói ngắn gọn thì Viện nghiên cứu của chúng tôi đã xây dựng một trạm nghiên cứu khoa học cố định ở bờ biển phía Đông Greenland. Ở đó có bốn máy tính chịu trách nhiệm ghi nhận biến động thủy văn và khí hậu của vùng biển lân cận. Hàng năm, đội tuần tra của các anh sẽ dừng chân ở đó vài ngày, nén dữ liệu và gửi về trụ sở của chúng tôi.

Lúc chập tối, chúng tôi nhận được dữ liệu của năm nay, nhưng sau khi phân tích chúng tôi phát hiện có hai cảnh báo bất thường. Thông qua phân tích bằng mô hình máy tính, chúng tôi kết luận núi lửa Safi ở đáy biển phụ cận có dấu hiệu hoạt động, có khả năng gây ra địa chấn nhỏ, cộng thêm sự bất ổn định của thềm lục địa khu vực này. Chúng tôi cố liên lạc với trạm nghiên cứu khoa học nhưng không thấy có ai trả lời. Nửa tiếng sau thậm chí chúng tôi còn không thể bắt được tín hiệu của trạm nghiên cứu khoa học…"

"Từ từ, chờ đã," Heath ngắt lời cô: "Cô nói bất ổn định nghĩa là sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!