Nụ cười trên mặt Dan hết sức kín kẽ: "Có lẽ trước đây ngài từng ở khách sạn của chúng tôi?"
Đối phương chậm rãi giơ ngón tay lên lắc lắc: "Trí nhớ của tôi không tệ tới mức đó. Không không không, cậu rất giống một người bạn cũ."
Nói xong, hắn quay người bước ra ban công, đứng ở cửa hét lên một tiếng, cô gái bước tới với vẻ ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Hắn đặt tay lên vai cô: "Tôi có chuyện muốn nói với vị này, em đi trước đi."
Cô gái nhìn thoáng qua hai người trong phòng, lộ ra một nụ cười xinh đẹp: "Thì ra anh thích kiểu này, em thật sự không ngờ đó."
Khóe miệng C hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt ngày càng lạnh lùng: "Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Cô gái rụt người lại, bĩu môi như thể nỗ lực cuối cùng: "Nhưng khách sạn vẫn chưa đưa quần áo tới cho em."
"Tôi đếm đến ba, tự cô cút ra ngoài, hoặc, tôi không ngại trong phòng có thêm một xác chết."
Ngón tay Dan đặt trên xe đẩy âm thầm siết chặt. Gương mặt cô gái tái mét, nhưng không dám nói gì, chưa kịp đi giày đã bỏ chạy khỏi phòng.
"Bây giờ, tôi nghĩ chúng ta có nhiều thời gian để ngồi xuống từ từ suy ngẫm, xem rốt cuộc đã gặp nhau ở đâu."
Khoảnh khắc rèm cửa sổ được kéo ra, ngón tay August đang đặt trên cò súng bắn tỉa, mắt anh khóa chặt theo từng cử động của người trong phòng.
"Tất cả đặc vụ chú ý, tất cả đặc vụ chú ý, mục tiêu xuất hiện. Mệnh lệnh phía trên là nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cần bắt sống, không được rút dây động rừng. Nhắc lại, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tay súng bắn bỉa không được nổ súng."
Lần đầu tiên, August nảy sinh ý chống đối mệnh lệnh lạnh lùng trong tai nghe.
Hít một hơi thật sâu, anh cố đè nén sự bất an không rõ trong lòng, ép mình tập trung vào mục tiêu trước mặt.
Trong phòng, Dan không đẩy xe thức ăn ra ngoài, cậu đặt ly rượu và đồ ăn lên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng khách theo yêu cầu của C.
C lại ngồi trên chiếc ghế sô pha lúc nãy, hắn hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, những ngón tay đan vào nhau, dây đồng hồ bỏ túi đung đưa trước ngực theo động tác của hắn, ánh mắt mang theo sự dò xét dõi theo từng cử chỉ của Dan.
Cuối cùng Dan mới lấy chai rượu đỏ trong xô đá. Khi cậu cầm dụng cụ rót rượu ở bên cạnh, rót rượu rồi để lên bàn, ánh mắt cậu vô tình nhìn về phía tay phải của C.
Một phần cổ tay trắng bệch lộ ra từ ống tay áo, có một vết sẹo hình tròn xấu xí ở đó, chỉ cách tĩnh mạch vài inch.
Đó là vết thương do đạn.
Dường như vết sẹo này khiến cậu nhớ đến điều gì, ánh mắt chợt sa sầm.
C là kẻ khôn ngoan tới nhường nào. Hắn lập tức nhận ra sự khác thường của cậu, ánh mắt rơi xuống cổ tay mình. Một nụ cười bất chợt xuất hiện, ánh mắt hắn băn khoăn trên người Dan hai vòng: "Thì ra là cậu… Tôi vẫn luôn tò mò trong tình huống hỗn loạn như thế, không biết là ai có thể ngay lập tức tìm ra vị trí của tay súng bắn tỉa, đồng thời bắn trúng chỉ bằng một phát đạn. Giờ thì tôi đã hiểu.
Hai lần quyết đấu sinh tử, xem ra chúng ta thật sự có duyên."
Dan không nói gì, cậu đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt C nở rộ: "Tôi vốn cũng tò mò không biết ngoại trừ August, đám rác rưởi kia sẽ mang tới cho tôi đối thủ như thế nào. Giờ thì tôi đã hiểu. Thú vị, thực sự thú vị. Sau ngần ấy năm, cậu là người thứ hai có thể khiến tôi thảm hại như vậy trong khi làm nhiệm vụ."
Dan vẫn không lên tiếng.
"Sao lần này không để August tới? À… Tôi biết rồi, chắc hẳn họ cho rằng chúng ta chưa từng gặp, phái cậu tới làm mồi nhử thì tôi sẽ không nhận ra. Thừa dịp tôi lơi lỏng cảnh giác, cậu sẽ phối hợp với tay súng bắn tỉa, là có thể đưa tôi trở lại nhà tù khốn kiếp đó, đúng không? Nhưng họ không ngờ chúng ta đã gặp nhau từ trước, theo một cách nào đó, chúng ta cũng coi như quen thuộc? Chỉ là tôi tò mò, August có biết sự cố đó không?
Chậc, không đúng, từ góc nhìn của tôi thì là một sự cố, nhưng đối với các cậu thì, đó hẳn là một tai nạn?"
Dan biết lúc này còn giấu giếm thân phận thì cũng chẳng có ích gì, cậu cũng biết phía bên kia có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ. Cậu không muốn để C nói tiếp, nên lạnh lùng ngắt lời hắn: "Anh nghĩ lần này còn có thể trốn thoát?"
C ngả người về sau, dựa vào ghế sô pha, nụ cười trên mặt hắn không hề dao động: "Quanh đây cũng chỉ có vài nơi cho tay súng bắn tỉa mai phục, để tôi đoán xem họ đang ở đâu? August? Tôi đoán cậu ta đang ở… Nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ hận không thể tự giết mình."
Tai nghe của Dan vẫn đang kết nối với một đầu khác, sau khi C nói câu này, trong tai nghe chìm vào sự im lặng kỳ dị. Thậm chí Dan còn cảm giác có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!