"Tôi nghe Heath nói cậu đã tỉnh." August sải bước vào phòng, vẻ mặt không thay đổi, như thể vừa nãy ở ngoài cửa anh hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Khi nhìn thấy anh, Dan sững sờ một giây. Cậu mau chóng điều chỉnh sắc mặt, nở nụ cười theo thói quen: "Đúng, nghe thượng úy Heath nói việc điều trị rất nguy hiểm, tôi phải cảm ơn ngài một tiếng, ngài đã cứu tôi."
Không biết tại sao August đột nhiên cảm thấy nụ cười trên gương mặt cậu hơi chói mắt, anh nghiêm nghị nói: "Không cần cảm ơn tôi, mạng của cậu là do chính cậu tìm về. Nhưng tôi không hy vọng lần sau xuất hiện nguy hiểm, thành viên trong đội của tôi sắp chết vẫn không chịu nói với tôi. Tính mạng của ai cũng quý giá và chỉ có một lần."
Dan nghe thấy mùi thuốc súng trong lời anh, cậu vô tội nhìn về phía Heath. Heath cũng cảm giác sếp mình có gì đó không ổn, y khụ một tiếng: "August nói tổng bộ có mệnh lệnh mới, muốn nói trực tiếp với cậu, tôi không quấy rầy hai người nữa." Sau đó nháy mắt với Datta, cô bé ngoan ngoãn đi tới bên cạnh, theo y ra ngoài.
Khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, trong nháy mắt bầu không khí trở nên lúng túng, cả hai không ai lên tiếng. Cuối cùng, Dan chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói nửa đùa nửa thật: "Thiếu tá, tôi đang là bệnh nhân, xin ngài cứ ngồi tự nhiên."
August đi tới ngồi xuống ghế, suy nghĩ một lúc, anh nói: "Sao cô bé kia lại ở đây?"
Mất một giây Dan mới phản ứng được anh đang nhắc tới ai: "Anh nói Datta? Cô bé cũng vừa mới đến. Tôi nghe em ấy nói… Peter cũng bị giam giữ?"
August gật đầu, cân nhắc nói: "Thẩm vấn vài ngày để làm rõ sự việc, không khác mấy so với chúng ta suy đoán trước đó. Lúc chôn cất vợ mình, Peter mang về một bình đất ở nơi đó coi như kỷ vật. Có một lần hắn làm hướng dẫn viên cho một đoàn thám hiểm Đan Mạch, thiết bị đo lường vô tình phát hiện đất trong bình có khả năng chứa một vài khoáng chất quý hiếm. Một nhà địa chất học trong đoàn thám hiểm kiểm tra kỹ lưỡng đất trong bình, sau đó nộp thẳng báo cáo cho Học viện Khoa học Kỹ thuật.
Báo cáo này được chuyển tiếp lên trên. Cuối cùng, phía trên quyết định tạm thời bảo mật thông tin về mỏ đất hiếm, nhưng khi cử người đến xác định vị trí cụ thể của mỏ thì thông tin vẫn bị rò rỉ."
Ánh mắt Dan như có điều suy nghĩ: "Cũng là điều bình thường. Tuy mấy năm nay Greenland cố gắng phát triển du lịch, nhưng xét tổng thể thì Paamiut không phải là nơi có thể thu hút một lượng lớn người bên ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn mà xuất hiện nhiều gương mặt lạ chắc chắn sẽ khiến người ta phỏng đoán và liên tưởng."
Vẻ mặt August hơi ảm đạm: "Tệ hại là tin đồn do những phỏng đoán và liên tưởng này gây ra."
Dan nhìn anh: "Ý anh là… Peter sẽ bị kiện ở tòa án quân sự vì chuyện này?"
August lắc đầu: "Tôi không biết, đây chỉ là một trong số những tình huống xấu nhất. Rốt cuộc mỏ cũng xem như do hắn phát hiện, hơn nữa đoàn thám hiểm khoa học lần này cũng do hắn dẫn đường. Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, vừa là vụ nổ vừa là tuyết lở, không thể giấu giếm chuyện mỏ."
Ánh mắt Dan dần trở nên nặng nề: "Bắt được mấy điệp viên? Tôi nghe thượng úy Heath nói Đại sứ quán đã tới đàm phán."
August không trả lời thẳng vào vấn đề: "Ngoại trừ C, những người khác đều được dẫn độ về nước."
Dan nhìn về phía anh: "Mối uy hiếp thực sự, là C."
August xoa trán: "Hắn chạy thoát."
Dan kinh ngạc: "Chạy thoát?"
August gật đầu: "Cũng là mục đích hôm nay tôi tới đây. Theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn vẫn còn ở Copenhagen, ngay trong thành phố."
Dan dần nhíu mày: "Vẫn còn ở Copenhagen? Không hợp lý, hắn đã xong việc, đã đạt được mục đích. Nếu có thể trốn khỏi tổng bộ, sao còn ở lại đây? Chẳng lẽ hắn không biết mình nằm trong danh sách đen?"
August nhìn về phía Dan, anh gằn từng chữ: "Tổng bộ không định khoan dung với hắn. Tuy Cơ quan Mật vụ nước A đã gửi thư chính thức yêu cầu chuyển giao, nhưng…" Anh hơi dừng lại, đứng dậy khẽ nói một câu bên tai Dan.
Vẻ mặt Dan không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm túc.
"Đương nhiên, có chấp nhận hay không là tùy cậu. Dẫu sao vết thương của cậu vẫn chưa lành. Bên đó đề cử cậu chỉ vì cậu là gương mặt mới, chưa từng giao chiến với C. Nếu cậu không muốn tham gia, tôi sẽ giải thích tình huống với họ."
Dan suy tư vài giây, cậu quay sang August, ánh mắt sáng ngời: "Không, tôi chấp nhận."
August hiếm khi do dự vài giây, ánh mắt anh lướt qua băng vải trên vai cậu, trong chốc lát không lên tiếng.
Dan nhìn theo ánh mắt anh, quay đầu nhìn vết thương sau lưng mình. Cậu thử nhúc nhích, nói: "Tối đa hai tuần, nhưng tôi đoán một tuần là có thể cắt chỉ."
August vẫn không lên tiếng.
Dan không thúc giục, chỉ an tĩnh nhìn vào mắt anh, một lúc lâu sau cậu nói khẽ: "Thiếu tá, các anh cần tôi đánh bất ngờ để đột phá. Là mệnh lệnh từ trên xuống, không phải để anh đến trưng cầu ý kiến của tôi."
Một thoáng hối hận thoáng qua trong mắt August, anh cân nhắc vài giây: "Tôi sẽ trao đổi với bác sĩ điều trị của cậu rồi mới quyết định." Nói xong, không nhìn Dan, anh quay người rời khỏi phòng bệnh.
Mấy ngày kế tiếp, nói thế nào Datta cũng không chịu rời khỏi bệnh viện, nói chính xác thì, không chịu rời khỏi phòng bệnh của Dan. Em nghiễm nhiên trở thành "y tá nhỏ" của Dan, ôm đồm mấy việc vặt như phát thuốc, gọi bác sĩ, đưa cơm, thiếu điều theo Dan vào nhà vệ sinh. Đêm đầu tiên, em cuộn mình ngủ ở góc sô pha, ôm chăn ngủ chập chờn. Dan vốn không ngủ được, sau nửa đêm thì thấy em không ngừng xoay người trên ghế sô pha, mãi tới khi cậu chuyển cô bé lên giường của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!