Chương 9: (Vô Đề)

Công viên giải trí gần Hạc Đình nhất mất nửa tiếng đi xe, Phó Tuyên Liệu ngồi ở ghế phụ lái, vừa lên xe đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, khi tỉnh lại đã sắp tới nơi, mưa bên ngoài cũng đã tạnh.

"Đừng trách tôi không nhắc cậu." Phó Tuyên Liệu ngáp một cái, "Vừa mưa xong, khả năng phần lớn thiết bị trong công viên sẽ không được mở."

Thời Mông đang lái xe, hai mắt gắt gao nhìn đường phía trước: "Ừm."

Thật ra Phó Tuyên Liệu không hề muốn đi, dùng đầu ngón chân cũng biết chỗ kia vào cuối tuần chắc chắn đầy ắp người, đồng thời phần lớn là trẻ con, khá đáng sợ.

Anh muốn kéo dài thời gian: "Sắp đến giờ cơm rồi, cậu không đói à?"

Thời Mông vươn một tay ra, lấy một túi giấy để giữa ghế cho Phó Tuyên Liệu.

Mở ra xem, hamburger, khoai tây chiên và đồ uống, còn có một nửa quả thanh long.

Vừa nãy ngủ như chết, hoàn toàn không biết Thời Mông xuống xe mua những thứ này lúc nào, Phó Tuyên Liệu không biết nói gì: "Chuẩn bị đầy đủ phết nhỉ."

Lúc nhét cọng khoai tây cuối cùng vào miệng thì cũng tới nơi, vừa lấy khăn ướt lau tay vừa xuống xe, Phó Tuyên Liệu nhìn quanh bốn phía, cảm thấy hơi quen quen.

Tàu lượn siêu tốc có đường ray dốc đứng, vòng đu quay có bán kính cực lớn… Phong thành có hai khu vui chơi cỡ lớn, chỉ có chỗ này gần như không thay đổi xây dựng thêm, về cơ bản là giữ nguyên quy mô như thời mới xây dựng hai mươi năm về trước.

Là người sinh ra lớn lên ở Phong thành, khi còn bé tất nhiên là Phó Tuyên Liệu đã được bố mẹ đưa đến đây chơi. Suy nghĩ kỹ một chút, mười năm trước cũng đã tới một lần, có lẽ là hoạt động do câu lạc bộ tổ chức.

Có lẽ không phải trải nghiệm vui vẻ gì, không thì không đến mức quên sạch như thế, không nhớ nổi chi tiết nào.

Thời Mông đi phía trước, thành thành thật thật đứng vào cuối dãy người xếp hàng mua vé, Phó Tuyên Liệu đứng bên cạnh lấy điện thoại ra lướt lướt mấy lần, thắc mắc: "Sao không mua vé qua mạng? Kiểm tra căn cước công dân là được vào."

"Muốn vé giấy." Thời Mông nói.

Phó Tuyên Liệu cạn lời: "Cái đó có tích sự gì?"

Thời Mông không để ý tới anh, kiễng chân lên, thầm đếm số người phía trước, kết luận chắc phải xếp hàng 15 phút nữa.

Hết cách, Phó Tuyên Liệu đành chờ cùng cậu.

Mua vé xong vẫn là Thời Mông đi đằng trước, hai tấm vé được kiểm tra đồng thời, Phó Tuyên Liệu theo sau đi vào công viên, hoảng hốt có cảm giác mình như bạn nhỏ được phụ huynh dẫn đi chơi.

Hai tên đàn ông cùng đến công viên giải trí đã đủ kỳ quái, Phó Tuyên Liệu lo ngay ngáy, chỉ sợ Thời Mông kéo mình đi chơi đu quay ngựa gỗ gì đó cùng cậu, đến lúc đó đèn màu nhấp nháy âm nhạc nhí nhảnh, e rằng một người cao hơn một mét tám bảy anh đây sẽ trở thành thứ tấu hài nhất công viên.

Cũng may Thời Mông chỉ dừng vài giây bên cạnh vòng đu quay ngựa gỗ, rồi nhấc chân bỏ qua.

Sau đó dừng lại trước xe bán đồ ăn vặt, mua một chiếc kem, đi tới ghế dài gần đó ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, ra hiệu Phó Tuyên Liệu đến.

Phó Tuyên Liệu nghĩ bụng hay quá nhỉ, đây là bảo tôi nhìn cậu ăn đấy à?

Vừa ngồi xuống, chỉ thấy que kem kia xuất hiện trước mặt, trên ống ốc quế giòn thơm là một cục kem hai màu, rắc thêm sô cô la giòn lên chóp đỉnh, được bàn tay đang cầm lấy nó làm nổi bật nên càng thêm phần đẹp mắt.

Sửng sốt hồi lâu, Phó Tuyên Liệu không chắc chắn cho lắm hỏi lại: "Cho tôi."

Thời Mông gật đầu: "Ừm."

Ma xui quỷ khiến nhận lấy, Phó Tuyên Liệu không thể không ăn, khổ nỗi một tên đàn ông lớn tướng lại ăn kem ốc quế ở nơi trẻ con chơi đùa…

Anh hỏi Thời Mông: "Của cậu đâu?"

Thời Mông bị anh hỏi, ngơ ngác chớp mắt.

Phó Tuyên Liệu quyết định không đợi cậu trả lời, đứng lên đi tới trước xe đồ ăn vặt mua thêm một cái kem. Trên đường còn gặp một đứa bé bị bố mẹ cấm ăn đồ ngọt vì sâu răng, lúc nhóc con thấy kem trên tay Phó Tuyên Liệu, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Nhận lấy que kem, Thời Mông vẫn hơi ngẩn người, cẩn thận dè dặt cầm lấy, nhìn không chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!