Không có chỗ để ngồi, hai người tìm một góc tường khuất gió bên ngoài hàng rào, đứng đối diện nhau cách một khoảng.
"Bố con… Ông ấy ở nhà không?" Dương Ấu Lan hỏi. Thời Mông gật đầu: "Có."
Người đàn bà dịch một bước nhỏ về phía chân tường: "Lúc con đi ra không đánh thức những người khác chứ?"
Thời Mông nghĩ nghĩ: "Không."
Dương Ấu Lan mãi mới phát hiện mình làm thế này không khác gì ăn trộm, vội giải thích: "Con biết mà, bố con không cho mẹ lại quá gần con."
"Vâng." Thời Mông bày tỏ tán thành, "Con biết."
Hai mẹ con đã lâu không gặp, nhưng cũng không có lời nào để nói, Lý Bích Hạm vụng về hàn huyên: "Gần đây vất vả lắm à? Nhìn gầy quá."
Lời như thế này không giống sẽ được nói ra từ miệng bà, bởi vậy Thời Mông ngây người cả buổi, từ cổ họng chỉ thốt ra một âm tiết vô nghĩa: "A?"
Dương Ấu Lan thấy cậu qua loa có lệ, lập tức không nể mặt: "A cái gì mà a, oắt con không có lương tâm, vào nhà họ Thời ăn sung mặc sướng thì không cần mẹ mày nữa." Bà duỗi ngón tay chọc chọc vải vóc trước ngực Thời Mông, "Còn nhớ ai là mẹ của mày không? Uổng công mẹ chạy đến đây chúc mừng sinh nhật mày!"
Giọng điệu gay gắt vô cùng, Thời Mông lặng lẽ thở phào —— giờ mới giống bà ấy.
Đã qua 0 giờ, Thời Mông "ừm" một tiếng coi như đáp lời.
Dương Ấu Lan cáu xong lại cảm thấy lỡ lời, dời mắt sang chỗ khác, hừ một tiếng: "Người phụ nữ kia có đối xử tốt với con không?"
Ý hỏi Lý Bích Hạm.
Thời Mông không rõ Dương Ấu Lan muốn nghe câu trả lời thế nào. Khi còn bé có lần trở về từ nhà họ Thời, Dương Ấu Lan cũng hỏi như vậy, cậu nói là "Tốt", rồi bị Dương Ấu Lan quơ chổi đánh cho một trận bầm dập, vừa đánh vừa mắng chửi: "Sao ả có thể đối xử tốt với mày? Ranh con ăn của người ta vài miếng đã quay lưng lại với mẹ mày, uổng công sức nuôi mày lớn thế này!"
Sau đó lại có một lần bị hỏi, Thời Mông đã có kinh nghiệm, trả lời rằng "Không tốt", ai biết chạm vào cái vảy ngược nào của Dương Ấu Lan, bà túm lấy Thời Mông vừa xô vừa lắc, vừa khóc vừa cười, trong miệng lẩm bẩm những lời mâu thuẫn, một hồi "Dựa vào đâu mà ả đối xử không tốt với mày", một hồi lại chống nạnh mắng to đáng đời, nói đều là báo ứng cả.
Nước mắt và nụ cười cùng tuôn ra, như bị điên.
Bây giờ Thời Mông cũng không biết phải đáp lại thế nào như xưa, đành mím môi không nói gì.
Có lẽ Dương Ấu Lan cũng nhận ra, bà lại hỏi: "Bố con thì sao, đối xử với con có tốt không?"
Thời Mông gật gật đầu.
Cuối cùng thì Dương Ấu Lan cũng yên tâm, thì thào: "Cũng phải, ông ấy chỉ có một đứa con trai là con, sao có thể bạc đãi con."
Thời Mông mơ hồ nhận ra, Dương Ấu Lan hỏi những thứ này không phải vì muốn biết cậu có ổn hay không, mà là muốn tìm một kết quả, tìm một sự yên tâm.
Ví dụ như lúc này bà lại tự ý mang theo vài thứ, một chiếc áo sơ mi, một quả thanh long, còn có một bịch kẹo sữa.
"Đều là thứ con thích ăn." Dương Ấu Lan nhét tất những cái túi xanh xanh đỏ đỏ này vào ngực Thời Mông, "Áo sơ mi là mẹ tự làm, con thích mặc áo sơ mi mà đúng không, đi ngủ cũng mặc."
Thời Mông hé miệng, cuối cùng cậu lựa chọn không phản bác lại.
Trước khi chia tay, cảm xúc của Dương Ấu Lan đã ổn định, hiếm khi bà có dáng vẻ của mẹ hiền như thế này.
"Chắc con đã nghe thầy Tôn kể, mẹ có nuôi một con mèo." Bà nhìn Thời Mông, vươn tay sửa lại tóc mái trên trán cậu, mỉm cười nói, "Suốt ngày trèo lên trèo xuống, còn thích dính vào mẹ kêu meo meo, rất giống con."
Đưa Thời Mông về cổng nhà, đáy mắt Dương Ấu Lan thật sự mang vẻ không nỡ.
Đây là giây phút hiếm hoi có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay trong hơn hai mươi năm qua, giây phút mà hai chữ "thiện lương" có liên quan đến người phụ nữ này. Lần kia là vào bốn năm trước, bà biết Thời
Mộc bị ung thư máu giai đoạn cuối, khóc lóc thảm thiết đòi đi xét nghiệm tủy.
Lúc đó Thời Mông hơi bối rối, rồi cảm thấy có thể hiểu được. Dù sao thì ai cũng yêu mếnThời Mộc, không ai muốn anh ta chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!