Đêm nay, Phó Tuyên Liệu ngủ rất trằn trọc.
Lúc tim đập dồn mở choàng mắt ra vào nửa đêm, bên tai anh vẫn vương vất câu nói "Đừng quên em", anh đến nhà vệ sinh hất nước lạnh lên mặt vài lần mới tỉnh táo lại hoàn toàn.
Quay về phòng cầm điện thoại, nhìn thấy mấy tin nhắn mẹ anh Tưởng Dung gửi đến.
—— Ngủ chưa con?
—— Mẹ muốn báo với con tin này, mẹ và cha con đã bàn bạc xong, tháng sau chúng ta về nước sẽ tới nhà họ Thời thăm hỏi, con đừng lo lắng.
Lọn tóc dính sũng nước, có một giọt rớt xuống màn hình, Phó Tuyên Liệu lấy ngón cái lau đi, sau đó thở dài một hơi.
Anh hồi âm lại tin nhắn của mẹ: Tạm thời không vội, chuyện không đơn giản đâu mẹ.
Cũng không phải anh bịa chuyện gây hoang mang, từ lâu về trước Phó Tuyên Liệu đã phát hiện Thời Hoài Diệc rất để ý đến một người ngoài như Thời Mông, không thì bốn năm trước ông đã không đứng ra buộc anh phải ký hợp đồng giúp Thời Mông, những năm qua anh được nhà họ Thời chăm sóc chỉ điểm, thúc đẩy hợp tác giữa hai nhà, gần như có liên quan đến Thời Mông.
Có lẽ nghĩ đến chỉ còn lại một đứa con trai, hoặc có lẽ muốn bù đắp cho những bạc đãi năm xưa… Phó Tuyên Liệu nhéo nhéo đầu lông mày, không muốn tốn sức nghĩ đến những chuyện vớ vẩn này nữa.
Cũng không thừa thời gian để cho anh nghĩ, sau một tiếng chạy bộ ở phòng tập, "thú vui ngẫu hứng" do ông bạn thân Cao Lạc Thành sắp xếp đã sẵn sàng.
Hôm nay là một bức tranh cảnh vật, lúc nhân viên phục vụ cẩn thận khiêng khung tranh lồng kính vào, Phó Tuyên Liệu nhíu mày: "Là vật đấu giá tối qua?"
"Không, mua ở triển lãm tranh, vừa được vận chuyển đến đây." Cao Lạc Thành cười như trộm được gà, "Tác phẩm của người đẹp lạnh lùng nhà ông đấy."
Phó Tuyên Liệu sầm mặt lại, rồi liếc mắt qua đóa hoa trên bức tranh, từ lối vẽ đến cách phối màu, quả nhiên vô cùng tương tự.
"Tuy bức tranh tên là… cái gì mà… à đúng rồi,《 Diễm 》, chúng ta lỡ mất nó, nhưng ông đừng ủ rũ nữa." Cao Lạc Thành hào phóng nói, "Cứ
coi như anh em tặng ông bức tranh này, lấy mang đi trút giận cũng được."
Phó Tuyên Liệu cười nhạo: "Đốt tiền luộc trứng."
Cao Lạc Thành nói: "Chẳng đáng bao nhiêu tiền, biết ông phải nén giận nên mới tìm cách trả thù hợp pháp cho ông đây còn gì? Ừ cậu ta thích ăn cắp, nhưng cũng đâu thể đánh gãy tay của cậu ta được đúng không?"
Nhấp một ngụm rượu, Phó Tuyên Liệu lắc lắc cái ly, màu mắt trở nên tối sầm lại khi nhìn vào chất lỏng trong ly: "Sao ông biết tôi từng làm vậy?"
Bốn năm trước sau khi Thời Mộc qua đời, không chỉ một lần Phó Tuyên Liệu đến tìm Thời Mông để đòi lại bức tranh kia.
Nhờ vào nhiều bên lên tiếng đính chính, phần đông người ngoài đã cho rằng tác giả của bức 《 Diễm 》là Thời Mộc, nhưng có lẽ Thời Mông bị úng não, dù thế nào cũng nhất quyết không chịu giao bức tranh ra.
Lần cuối cùng là ở gác xép của nhà họ Thời, phòng vẽ tranh vốn thuộc về Thời Mộc giờ cũng bị Thời Mông chiếm lấy, khi được hỏi bức tranh đâu, Thời Mông quay đầu nhìn thoáng qua, giọng nói và ánh mắt lạnh lẽo như nhau: "Bán rồi."
Tim Phó Tuyên Liệu nhảy lên tận cuống họng: "Bán cho ai?" "Một nhà sưu tập tranh."
"Đó là tranh của Thời Mộc, cậu dựa vào đâu mà bán nó đi?"
"Chủ sở hữu bức tranh có quyền định đoạt." Có lẽ không quen mặt đối mặt giao lưu với người khác, tốc độ nói của Thời Mông rất chậm, "Tôi không muốn nhìn thấy nó, nên bán rồi."
Theo quy định, người sở hữu bức tranh có thể biếu tặng thoải mái, và sau khi tác giả qua đời, người đó có quyền thực hiện bất kỳ thao tác nào đối với bức tranh đó. Thời Mông chính là dựa vào sơ hở này để dưới tình huống không được công nhận là tác giả cậu vẫn có thể tự ý xử lí bức tranh.
Đồng thời cậu cũng không nói đã bán cho ai.
"Quên rồi, hình như không phải là người địa phương." Thời Mông quay đầu lại nhìn chằm chằm bàn vẽ, bút chì vạch ra những nét phác thảo, "Bây giờ chắc đã chở bức tranh đi xa."
Bức tranh do người trong lòng vẽ ra vì mình mà lại bị bán cho kẻ xa lạ
—— Kết quả này khiến Phó Tuyên Liệu không thể chịu đựng nổi.
Dưới cơn thịnh nộ, anh bước nhanh về phía trước, túm lấy cái tay đang cầm bút của Thời Mông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!