Trở lại khách sạn, Phó Tuyên Liệu gọi canh giải rượu cho Thời Mông.
Cảm giác chua ngọt khai vị lạ thường, buổi tối Thời Mông chỉ lo uống rượu không ăn gì, uống một ít đã hơi đói, lấy hạt dẻ buổi chiều chưa ăn hết trên xe ra ăn tiếp.
Lúc này Phó Tuyên Liệu không cần lái xe, xắn tay áo sơ mai giúp cậu bóc vỏ. Ban đầu bóc xong bỏ vào tô, sau đó thì bỏ vào lòng bàn tay Thời Mông, sau nữa lại ý đồ lợi dụng, đưa thẳng đến bên miệng Thời Mông.
Đôi môi mềm mại mấy lần chạm vào ngón tay, xem như phúc lợi của đêm nay.
Vừa đút, vừa kể chuyện đã qua. Để công bằng, Phó Tuyên Liệu khui bộ bài poker trong khách sạn, xáo trộn lật úp, mỗi lượt hai người đều rút một lá so lớn nhỏ, người ít điểm hơn kể trước.
Lượt đầu là Thời Mông, cậu chơi xấu đòi rút lại lần nữa.
Lượt thứ hai vẫn là Thời Mông, cậu nhét lại bài nói cầm nhầm thôi.
Lượt thứ ba Thời Mông rất cẩn trọng, từ trái sang phải rút con số may mắn, giở ra nhìn thấy 3 nút, Phó Tuyên Liệu giơ lá 10 nút trong tay nhún
vai với cậu, bộ dạng hết sức thiếu đòn, Thời Mông hổn hển ném bài trở lại: "Anh gian lận."
Nghe vậy Phó Tuyên Liệu cười đến mức vai run rẩy: "Còn biết thế nào là gian lận à."
Thời Mông không muốn nói với anh, lúc nhỏ khi anh chạy đến chỗ nhà họ Thời chiếu phim Hong Kong bằng máy phát đĩa, mình cũng lén xem trộm mấy lần.
Lại một lượt, cuối cùng Thời Mông cũng ra số lớn, Phó Tuyên Liệu cam tâm tình nguyện nhường, dám chơi dám chịu, rủ rỉ kể lại mình làm sao biết được chân tướng, cùng vô số lần hai người bỏ lỡ nhau.
Thời Mông lẳng lặng nghe, một hạt dẻ nắm trong tay cạy suốt mười phút. Phần lớn chuyện đều mặc nhận, chỉ khi Phó Tuyên Liệu kể đến đêm Giáng sinh 9 năm trước, cậu nghẹn một hơi, nói: "Đó không phải em."
"Ừ, không phải em." Phó Tuyên Liệu xuôi theo lời cậu, "Là một cây nấm nhỏ."
Thời Mông phủ nhận: "Em không phải nấm."
Phó Tuyên Liệu nhún vai: "Ơ, anh không nói em, tự em nhận đấy."
Thời Mông càng giận, cầm tô định đập, bị Phó Tuyên Liệu tóm cổ tay, đổi thành cái gối.
"Nhẹ thôi." Phó Tuyên Liệu khuyên, "Bồi thường là chuyện nhỏ, nếu khách phòng dưới báo lễ tân, mọi người lên hóng chuyện thì làm sao."
"Thì cho bọn họ xem." Thời Mông ương ngạnh đáp.
"Vậy người ta nhìn thấy hai người con trai ở trong phòng giường đôi lớn, chắc chắn sẽ hiếu kỳ, đến lúc đó vẫn nói anh là anh trai em?" Phó Tuyên Liệu ra vẻ nghĩ ngợi, sau đó đề nghị, "Nghe cũng được đấy, em gọi một tiếng "anh" đi, để anh làm quen đã."
Thời Mông cắn răng, hung hăng đập cái gối trong tay lên đầu anh. Lúc sau, hai người quậy đủ rồi, nằm ngẩn người trên giường.
Tay Thời Mông vẫn nghịch bộ bài, sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, lơ đễnh hỏi: "Sao anh biết?"
Chủ đề lại quay về, nói đến chuyện đêm Giáng sinh.
Bấy giờ tuổi trẻ thua sức rượu, say gục cả tia thần trí cuối cùng, anh nói: "Anh chỉ nhớ người cõng anh vóc dáng không cao, chân anh còn cà xuống đất."
Thấy Thời Mông lại lần tìm "binh khí" thuận tay, Phó Tuyên Liệu cười kéo tay cậu: "Đùa thôi. Sau đó anh đã tìm dì Phương xác nhận, dì ấy nói với anh năm đó là em cõng anh về, còn đút anh uống canh… anh cũng thật là, uống mấy chai bia đã say mất trí."
Thời Mông cũng không để ý chuyện anh không nhớ, mà là: "Anh tưởng em là người khác."
Phó Tuyên Liệu chỉ biết thở dài: "Thực ra, là anh xem cậu ta là em."
Nhớ lại trước kia, từ bức tranh nhét vào hộc bàn, đến lặng lẽ ngắm phòng y tế, lại đến đêm Giáng sinh mang đủ ý nghĩa quan trọng kia, mọi thời khắc rung động của anh, đều gắn với bản thân Thời Mông.
Anh vì những khoảnh khắc tích cóp này mà thích một người, chứ không vì một người mà cho rằng những chuyện ấy có liên quan đến động lòng.
Phó Tuyên Liệu nói với Thời Mông: "Nếu không vì những nhầm lẫn này, anh sẽ không nảy sinh tình cảm với cậu ta. Biết những chuyện cậu ta đã làm thì không thể tiếp tục qua lại, nói không chừng còn không làm bạn được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!