Chương 63: (Vô Đề)

Tuyết rơi cả một đêm.

Thời Mông ngủ dậy muộn, dưới lầu đã là buổi trưa.

Lý Bích Hạm từ nhà bếp đi ra, thấy Thời Mông ở phòng khách nhìn quanh quất như đang tìm người, bèn nói: "Nó đang đắp người tuyết bên ngoài đấy."

Thời Mông đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Phó Tuyên Liệu ngồi xổm trong sân, quay lưng lại không biết đang làm trò gì.

Đang nhìn, một chiếc áo đã khoác lên trên lưng.

"Đi chơi đi." Lý Bích Hạm bước tới, cũng nhìn ra cửa sổ, mỉm cười nói, "Chắc chúng ta sẽ ăn cơm muộn chút."

Thời Mông bèn ra ngoài, thuận tiện cũng khoác áo cho Phó Tuyên Liệu, tiện tay đắp lên đầu anh.

Phó Tuyên Liệu đắp người tuyết nhập tâm, tiếng bước chân cũng không nghe thấy, lúc bị chiếc áo từ trên trời rơi xuống che ngang mắt thì giật mình, quay đầu nhìn thấy Thời Mông, lại nở nụ cười: "Chào buổi sáng."

Thời Mông lại tưởng anh cười mình ngủ quên, không ừ hử gì bước sang một bên, ngồi xuống nghịch tuyết dưới đất.

Phó Tuyên Liệu sợ cậu cảm lạnh, đưa xẻng cho cậu, lại tháo khăn quàng cổ xuống quấn quanh cổ Thời Mông, bị Thời Mông lạnh lùng lườm một cái.

Còn tưởng ăn mặc có vấn đề, Phó Tuyên Liệu cúi đầu kiểm tra bộ dáng, nghi ngại hỏi: "Sao thế?"

Thời Mông không quay mặt qua, tiếp tục vọc tuyết: "Còn sốt nữa là mặc kệ anh."

Nghe như ghét bỏ, lại được Phó Tuyên Liệu lý giải thành quan tâm.

"Không sao, anh khỏe lắm." Nói xong thì hắt xì một cái, Phó Tuyên Liệu ngượng ngùng day day mũi, cố tình chuyển chủ đề chỉ vào người tuyết đã đắp xong, "Nhìn xem, có giống em không."

Thời Mông đã nhìn thấy người tuyết đó từ trước rồi.

Thay vì nói là người tuyết, chi bằng nói là cây nấm làm từ tuyết thì đúng hơn, trên thân nấm béo lùn đội một tai nấm hình dù tròn vành vạnh, bởi vì đầu nặng chân nhẹ nên có vẻ nghiêng nghiêng muốn đổ, vừa rồi Phó Tuyên Liệu đang loay hoay củng cố cho phần thân. Không biết lấy từ đâu hai cành cây khô cắm lên phần trên làm tay, khiến cây nấm hình thù vốn đã kỳ quái lại càng thêm ngu ngốc.

Thời Mông không nhìn nổi nữa, trầm giọng nói: "Trẻ con."

Phó Tuyên Liệu bị mắng cũng không giận, trở vào mái hiên lấy chiếc ô hôm qua, bung ra để xuống đất, để cây nấm tuyết trú bên dưới.

"Đây là anh." Anh chỉ vào chiếc ô, "Em thấy có giống không?" Thời Mông cảm thấy có lẽ Phó Tuyên Liệu sốt đến ngốc luôn rồi. Chiều hôm đó, anh đã cho cậu thấy sự trẻ con tột độ của mình.

Chuyện là ông Vệ Lương Ký lần trước đến cửa thăm hỏi, nói là nghe Giang Tuyết kể Thời Mông sắp trở lại, quyết tâm đến để chúc mừng.

Lý Bích Hạm từng gặp ông Vệ ở tiệc rượu Phong thành, nghe nói ông là "fan trung thành" của Thời Mông, nên cảm thán duyên phận khéo đến

không ngờ, vội mời người ta vào nhà.

"Tối qua Phong thành cũng có tuyết." nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, Vệ Lương Ký nói, "Nhưng không lớn như Tầm thành, chỉ đọng chút ít trên cành cây ngọn cỏ thôi."

Nói rồi cầm điện thoại, cho Thời Mông xem ảnh chụp buổi sáng sớm.

Đã lâu Thời Mông không về Phong thành, nhìn cảnh tượng quen thuộc này lòng cậu dâng lên đôi phần hoài niệm, bất giác nhìn thêm một lúc. Vệ Lương Ký thấy cậu không rời mắt, thử đưa ra đề nghị: "Tối thứ bảy có buổi triển lãm kiêm tiệc giao thừa tổ chức ở Phong thành, nếu cậu Thời rảnh, chi bằng…"

"Cậu ấy không rảnh."

Chợt một giọng xen vào, Thời Mông ngẩng đầu, thu vẻ mặt nhíu mày khó chịu của Phó Tuyên Liệu vào tầm mắt.

Vệ Lương Ký cũng sửng sốt, hồi thần lại đánh giá Phó Tuyên Liệu đang khoanh tay đứng bên cạnh, hỏi: "Vị này là…"

Thời Mông vừa định đáp, vẫn chậm hơn Phó Tuyên Liệu một bước.

"Chào ông, tôi họ Phó." Cũng may anh không hoàn toàn mất não, đưa tay tới, ngoài cười trong không cười nói, "Chúng ta từng gặp nhau ở Phong thành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!