Chương 62: (Vô Đề)

Cuối cùng Phó Tuyên Liệu vẫn gõ cửa được như ý muốn.

Đến bữa tối, Lý Bích Hạm nấu một bàn thức ăn. Lúc trước nhà họ Thời lắm quy củ, trên bàn cơm không ai dám cất tiếng, giờ thì khác rồi, Phó Tuyên Liệu khen lấy khen để, từ hình thức đến mùi vị rồi thành phần dinh dưỡng, khen đến mức người không để ý thiệt hơn như Lý Bích Hạm cũng cười rạng rỡ.

"Cá này từ ngoài nhà đã ngửi thấy mùi thơm, mẹ cháu nấu cũng không tươi được như thế."

"Coi chừng dì mách mẹ anh đấy nhé." Lý Bích Hạm nói.

"Cháu nói thật mà." Phó Tuyên Liệu dùng đũa chung gắp miếng bụng cá cho Thời Mông, "Không tin dì hỏi em ấy đi."

Tính Thời Mông dù ở đâu cũng không thích nói chuyện, lúc vẽ tranh tập trung vẽ tranh, lúc ăn cơm tập trung ăn cơm, tự dưng bị kéo vào màn tâng bốc này, ngơ ngác "Ừm" một tiếng, Phó Tuyên Liệu xem như cậu tán đồng, nói: "Đấy, cháu nói đúng mà."

Tâm trạng Lý Bích Hạm vốn đã tốt, ăn bữa cơm lại được hai đứa nhỏ hùa nhau khen, vui tươi hớn hở, bữa tối còn chưa xong, đã vội xuống bếp nghiên cứu món tráng miệng.

Thời Mông đi vẽ tranh, không cho nhìn, Phó Tuyên Liệu nhàm chán ngồi nghỉ trên sô pha, nửa tiếng sau Lý Bích Hạm từ nhà bếp đi ra, thấy anh đã tựa sô pha ngủ thiếp đi.

Thời Mông đang do dự có nên đánh thức anh không, Lý Bích Hạm đã khẽ nói: "Mấy ngày nay bôn ba vất vả, chắc là mệt rã rời rồi, để nó ngủ một lát đi."

"Anh ấy đi đâu?" Thời Mông hỏi.

Lý Bích Hạm lắc đầu: "Trước khi đi nó không nói, có thể là chuyện gia đình, lâu lắm rồi không đi làm."

Thời Mông ngẫm nghĩ giây lát liền hiểu ngay, dù sao không phải ai ai cũng có thể làm việc tại nhà như cậu.

Sợ Phó Tuyên Liệu cứ ngủ như vậy sẽ lạnh, Thời Mông lấy chăn bông bên cạnh đắp lên cho anh. Lúc đắp ngón tay chạm vào cằm anh, nhiệt độ bất thường khiến Thời Mông sững ra.

Lý Bích Hạm thấy cậu ngẩn người, hỏi: "Sao thế?"

Thời Mông xòe bàn tay, áp lên trán Phó Tuyên Liệu, sau đó sờ lên trán mình, so sánh xong thì lộ vẻ mặt ngơ ngác: "Anh ấy lại sốt rồi."

Phó Tuyên Liệu từ nhỏ đã khoe khoang cơ thể cường tráng, ngoại trừ chút bệnh kinh niên về đường hô hấp, bình thường cũng rất hiếm khi cảm vặt, bây giờ lại cảm sốt liên tục trong một thời gian ngắn, giống các bạn nhỏ thể chất yếu ớt vậy, tự anh cũng thấy xấu hổ vô cùng.

Thời Mông lay tỉnh anh, nói phải đến bệnh viện, anh kiên quyết không đi.

Cũng may trong nhà có chuẩn bị thuốc hạ sốt, tiện đó uống với nước ấm, đặt cốc xuống, Phó Tuyên Liệu thấy Thời Mông đang ngồi bên cạnh nhìn anh, hỏi: "Có muốn lên giường nằm không?"

Đương nhiên Phó Tuyên Liệu muốn rồi.

Thời Mông sắp xếp bệnh nhân ở phòng của mình, cứ cách nửa tiếng lại thăm nhiệt một lần, chăm sóc Phó Tuyên Liệu như trẻ con.

Tuy nói Phó Tuyên Liệu không phải cố tình để mình bị bệnh, nhưng được chăm sóc như thế… cũng dễ chịu ra trò.

Chỉ là đôi lúc Thời Mông quá sốt sắng, muốn biết cái gì là sẽ hỏi tới cùng mới thôi.

"Mấy hôm trước anh đi làm hả?" Thời Mông hỏi.

Phó Tuyên Liệu không muốn Thời Mông biết mình đã đi đâu, ậm ừ đáp: "Ừm."

"Bố anh bảo anh đi?" "Ừ."

"Ông ấy không biết anh bệnh?" "… Chắc là không."

"Bản thân anh cũng không biết hả?"

"Hai ngày nay hơi bận, tôi cũng không ngờ…"

Không ngờ dầm mưa sẽ cảm sốt, cũng có khi là mệt mỏi quá độ dẫn đến sức đề kháng giảm.

Lúc này Thời Mông nói: "Anh không phải là con nít nữa, tôi cũng không cần anh cứ quấn lấy tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!