Chương 6: (Vô Đề)

Cổ tay chợt buông lỏng, trong bóng tối giọng nói được phóng đại lên vô số lần đẩy bật cánh cửa nội tâm bám đầy bụi, thình lình kéo Phó Tuyên Liệu vào dòng lũ quá khứ, nhớ lại cảnh tượng năm xưa cực kỳ giống với hiện tại.

Mùa hè bốn năm trước, Phong thành nghênh đón một mùa mưa ngắn ngủi.

Thời tiết bên ngoài oi bức, phòng bệnh vẫn lạnh lẽo như cũ, vì yên tĩnh, cũng vì giấy thông báo bệnh tình nguy kịch liên tục ập xuống như tuyết lở. Phó Tuyên Liệu gấp rút trở về từ nước ngoài, từ chối mọi cuộc xã

giao, trông chừng ngoài phòng bệnh, không hề nhúc nhích hệt một pho tượng.

"Tất cả những người có thể hiến tủy đều không được, tủy trong ngân hàng tủy cũng không phù hợp." Thời Hoài Diệc như cam chịu số phận vỗ vỗ vai Phó Tuyên Liệu, "Quãng thời gian cuối cùng này, cháu ở bên nó, để nó vui vẻ một chút."

Lúc được vào thăm, Thời Mộc ở trên giường bệnh nói: "Em hối hận rồi."

Thanh âm của cậu ấy rất nhẹ, Phó Tuyên Liệu không thể không xích lại gần để nghe.

"Là em quá nhát gan." Khuôn mặt của Thời Mộc tái nhợt, hơi thở mong manh, "Mỗi một ngày sau khi anh rời đi, em đều hối hận."

Chỉ sợ cậu ấy nói quá nhiều hao phí sức lực, Phó Tuyên Liệu đáp: "Anh biết, anh luôn biết."

Người thừa kế nhà họ Thời bị bệnh tật quấn thân, sống chẳng được mấy ngày nữa đã không còn là bí mật trong giới, Phó Tuyên Liệu về nước, chuyện năm xưa cũng bị nhổ khỏi bùn lầy.

Hai nhà Thời, Phó quen biết nhiều năm, qua lại thân thiết, lớp trẻ hai nhà cũng xêm xêm tuổi nhau, cường cường hợp tác đôi bêb cùng có lợi, từng có người trong giới khẳng định chắc nịch rằng hai nhà này nhất định sẽ là thông gia của nhau.

Không biết có phải Nguyệt lão tìm đúng nhà nhưng lại buộc nhầm dây tơ hồng hay không, con trai độc nhất của nhà họ Phó không chọn tiểu thư nhà họ Thời, mà khư khư một mực yêu mến thiếu gia nhà đó.

Tình nghĩa trúc mã trúc mã dắt tay nhau lớn lên, khi đi hai bóng khi về một đôi, cùng trường cùng lớp … Nghe đồn Phó Tuyên Liệu từ bỏ việc du học nước ngoài, Thời Mộc nhảy lớp liên tục hai năm, cũng chỉ vì muốn được ở bên nhau.

Không biết từ lúc nào, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận hai người họ là một đôi, sau này Phó Tuyên Liệu không nói lời nào ra nước ngoài học nâng cao, quần chúng cũng chỉ cho rằng thiếu gia Phó đang chuẩn bị hành trang để kế thừa sản nghiệp, hai người này bị buộc phải yêu xa mà thôi.

Nói về điều này, Thời Mộc luôn cười gượng gạo: "Bọn họ chỉ đoán đúng một nửa."

Khi đó hai người đều là thiếu niên ngây thơ với tình cảm, biển người cuộn trào đẩy họ lên sân khấu, buộc phải bại lộ dưới ánh nắng mặt trời, áp lực của xã hội, phụ huynh phản đối, mờ mịt với con đường phía trước, có rất nhiều thứ dễ dàng đánh nát mối quan hệ yếu ớt ấy.

Người lùi lại trước là Thời Mộc, cậu ấy kháng cự Phó Tuyên Liệu lại gần, coi như không nhìn thấy tình cảm của Phó Tuyên Liệu, khiến Phó Tuyên Liệu nản lòng thoái chí, đồng ý với sự sắp xếp đi du học của gia đình.

Lúc ấy tưởng rằng tách ra thì tốt cho cả hai, nhưng tạo hóa trêu ngươi, khi anh quay về, Thời Mộc lại phải ra đi.

"Đều tại em." Có lẽ vào lúc hấp hối người nào cũng thích tự xét lại, không ai nhắc đến, nhưng Thời Mộc vẫn không tha cho chính mình, "Nếu năm đó em dũng cảm một chút, có lẽ bây giờ tất cả đã khác."

Bệnh tật tới quá dữ dội, không ai kịp hoài niệm ký ức.

Phó Tuyên Liệu muốn tranh thủ chút thời gian cuối cùng thực hiện nguyện vọng cho cậu ấy, thông qua nhiều mối liên hệ, anh biết cuộc thi hội họa 4 năm một lần sắp diễn ra, Thời Mộc luôn muốn giành được một vị trí cao trong cuộc thi, nên trước khi nằm viện luôn tích cực chuẩn bị.

Lẽ ra thời gian vẫn kịp, tác phẩm dự thi đã hoàn thành hơn nửa, nhưng khi Phó Tuyên Liệu hỏi Thời Mộc, người ấy cười khổ, lắc đầu nói không tham gia nữa.

Dưới sự truy hỏi của Phó Tuyên Liệu, mãi anh mới biết chuyện tác phẩm cậu ấy hao tổn bao ngày đêm bị đánh cắp.

"Không phải đạo nhái, mà là trắng trợn ăn cắp." Mẹ Thời Mộc Lý Bích Hạm lau nước mắt nói, "Bác trai của cháu thương đứa con hoang kia, chuyển cổ phần cho nó, nó liền phách lối coi trời bằng vung, chuyện rồ dại cỡ này cũng làm ra được."

Nghe đến chữ "con hoang", đầu tiên Phó Tuyên Liệu hơi sửng sốt, sau đó mau chóng nhớ ra, đúng là nhà họ Thời có một người như thế.

Người kia cũng lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Thời, lại như một chiếc bóng nhạt nhòa, đi lại không chút tiếng động, hô hấp còn nhẹ hơn gió thoảng.

Cậu ta gầy yếu hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều, luôn im ắng đi phía sau bọn anh, co rúm vào góc như không có chỗ nào nương thân, hỏi cậu làm gì vậy cậu ta cũng không đáp, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng luôn nhìn

chằm chằm vào người khác, khiến người ta không thoải mái, nhưng lại không đành lòng đuổi cậu đi.

Mới đầu Phó Tuyên Liệu không thể móc nối giữa tên ăn cắp với đứa bé có độ tồn tại cực thấp kia, mãi cho đến khi anh tìm đến phòng vẽ của trường, muốn hỏi thăm xác thực, vừa hay người kia ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứa bé tên Thời Mông này nhảy dựng lên, giang hai cánh tay bảo vệ lấy giá vẽ, ánh mắt tràn ngập đề phòng.

Phó Tuyên Liệu không ở đây mấy năm, đứa bé đã phổng phao rất nhanh, con ma bệnh từng vừa gầy vừa lùn đã nhổ giò cao hơn, ngũ quan nảy nở hơn, càng lớn càng thanh tú xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!