Chương 50: (Vô Đề)

Nhiệt độ ấm áp tản ra từ làn da như là đang thăm dò, đuôi tóc quét qua gương mặt Thời Mông tạo ra một cơn ngứa ngáy.

Phó Tuyên Liệu nhớ lại lúc Thời Mông để tóc dài ngang vai nhưng vì nghe nói anh thích tóc ngắn, cậu đã cắt bỏ không chút do dự, mấy ngày trước Thời Mông lại cắt tóc, trừ đi nguyên nhân tóc ngắn gọn gàng nhẹ nhõm, liệu có còn chút nào liên quan đến anh?

Anh không dám tự mình đa tình, chỉ lén nghĩ thầm, có lẽ Thời Mông đau lòng anh, hoặc dùng từ thương hại cũng được, suy cho cùng thì Thời Mông không thể nhẫn tâm, cậu không coi anh là một món đồ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng Phó Tuyên Liệu hiểu rõ, đây chỉ là Thời Mông không kịp phản ứng mà thôi.

Anh đang định tiến lại gần thêm một chút, cọ lên gương mặt mềm mại kia thì bị một khuỷu tay thình lình xuất hiện đánh trúng bụng.

Lực xung kích khiến Phó Tuyên Liệu lùi lại hai bước, anh lấy tay che che, sau đó nhanh chóng nâng người dậy, dáng vẻ ung dung như không hề ăn đau, thậm chí còn cười khen Thời Mông: "Tính cảnh giác rất mạnh."

Thời Mông thấy gương mặt anh trắng bệch trong một thoáng, cậu đang lo có khi mình xuống tay quá trớn, thấy anh vẫn còn cười được, cậu lại có cảm giác bực bội vì bị lừa.

Đã nói là không cho đụng vào thế mà vẫn bị anh chui vào chỗ hở.

"Nếu Phó tổng đã có thời gian chi bằng tới bệnh viện đi." Thời Mông lạnh giọng.

Phó Tuyên Liệu vẫn cười, đưa tay chỉ vào mặt mình: "Sắc mặt khó coi lắm hả?"

Thời Mông không trả lời. Tự soi gương là biết.

Cậu tiếp tục cho anh thấy thái độ của mình: "Ba phút của anh, tôi không muốn một giây nào cả."

Lúc xoay người, Thời Mông nghe thấy Phó Tuyên Liệu nói sau lưng mình: "Thế thì ngày mai tôi hỏi lại."

Cũng giống như "Vậy tôi sẽ cố gắng thêm".

Cửa bị sập vào nghe ruỳnh một tiếng, lên lầu đóng chặt cửa, Thời Mông úp sấp xuống giường, cầm gối che kín đầu, vốn định xua đi âm thanh bên ngoài xong cuối cùng thành ra mơ mơ màng màng ngủ một giấc.

Sau đó bị mèo gọi tỉnh. Đói bụng mà tìm không thấy đồ ăn, tiếng kêu của chú mèo kéo dài ai oán, Thời Mông mơ màng ngồi dậy, mở pate trộn lẫn với hạt, chiếc mèo ăn uống no đủ không còn kêu ngoeo ngoeo nữa, ngoan ngoãn ghé vào chân Thời Mông, vẽ tranh cùng cậu mãi cho đến khi trời tối.

Bữa tối đơn giản là nấu bát mì, lúc đang ăn thì nhận được ảnh Phan Gia Vĩ gửi tới, ấn vào xem, là lẩu uyên ương, các loại đồ nhúng phong phú bày đầy một bàn.

Vốn không có cảm giác gì, nhìn ảnh này xong lại nhìn bát mì, nói chung là cũng thấy nhạt miệng.

Phan Gia Vĩ hỏi Thời Mông có muốn ăn không, Thời Mông đáp cũng tạm.

"Thế chính là muốn ăn rồi." Phan Gia Vĩ gửi chat voice, "Mình nhìn rõ cậu rồi, có 10 phần nhưng chỉ nói 1 phần, cũng tạm tức là thèm ăn rồi."

Bên kia rất ồn ào, hình như là đang liên hoan với bạn học. Thời Mông suy nghĩ một lát rồi vẫn là gõ chữ: Không có chuyện đó.

Phan Gia Vĩ cười hí hí: "Phản bác vô hiệu."

Cậu hỏi thứ bảy tuần này Thời Mông có rảnh không, Thời Mông hỏi có chuyện gì, cậu chàng ấp úng: "Không có gì đâu, chỉ mời cậu ăn lẩu thôi mà, nước dùng của nhà hàng này ngon lắm đó, đồ ăn cũng tươi."

Thời Mông hỏi vì sao lại mời, Phan Gia Vĩ càng đáp qua quýt: "Thì… thì cám ơn cậu đã nghe mình hát, mẹ mình chẳng thích nghe mình hát tẹo nào."

Lý do này tạm chấp nhận được.

Vốn dĩ Thời Mông không muốn đồng ý, nhưng nhớ lại mấy thứ bảy gần đây toàn bị theo dõi từ sáng sớm đến tối khuya, do dự nhiều lần rồi cậu trả lời: Để tôi mời cậu.

Phan Gia Vĩ trả lời rất nhanh, giọng điệu cất cao: "Ai mời ai mà chả được? Thế chốt nhé, tối thứ bảy, mà nếu cậu rảnh thì chiều hôm ấy có thể đi dạo ở Tầm thành, mình dẫn đường cho!"

Nhưng từ giờ đến thứ bảy còn những 4 ngày, lần nào đi ra ngoài Thời Mông cũng phải chuẩn bị tâm lý đầy đủ, như đang ra chiến trường không bằng.

Cũng may mấy ngày nay tên kia thu liễm bớt, chỉ thỉnh thoảng mới khiến Thời Mông phát hiện đang có người đi theo, nếu như không tiếp cận thì đến mặt mũi cũng không thấy.

Mùa thu Tầm thành lúc mưa lúc ngừng, lác đác thất thường mãi đến tận khuya thứ sáu. Thứ bảy, lúc mặt trời ló rạng, nhiệt độ chẳng những không tăng lên mà còn hạ xuống khá nhiều, lạnh đến mức lúc Thời Mông đẩy cửa sổ ra, hít sâu một hơi không khí tươi mới bên ngoài, cậu chỉ cảm thấy phổi mình thấm đẫm khí lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!