Chương 5: (Vô Đề)

Trước khi tạm biệt nhau, hai người đi dọc theo bậc thang của trung tâm triển lãm xuống dưới, Giang Tuyết nhân cơ hội khuyên nhủ thêm đôi câu: "Đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ thì chị khuyên em nên nói hết những chuyện kia cho anh ta biết, thà nói lời giải thích còn hơn phải chịu hiểu lầm mãi."

Bước chân của Thời Mông dừng trên bậc thang. "Không có chứng cứ, sẽ không ai tin em."

"Tin hay không tùy anh ta, nói hay không là do em…"

"Em không muốn như thế." Bóng lưng cậu gầy yếu nhưng quật cường, Thời Mông che nửa khuôn mặt dưới vành mũ, "Dù chỉ có 1% khả năng anh ấy không tin, em sẽ không nói."

Giang Tuyết bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi theo sau: "Được rồi, em ngông nghênh em có khí chất, không hổ là người làm nghệ thuật." Lời chợt thay đổi, cô lấy một tấm thiệp từ túi xách ra, "Thư mời dự tiệc tối ở khách sạn Phương Đông vào thứ sáu này, đều là nhân sĩ trong giới, mong nghệ thuật gia ngài đây nể mặt đại giá quang lâm."

Thời Mông nghiêng đầu nhìn thử, sự kháng cự viết rành rành trong mắt.

"Đây là ngày làm việc." Giang Tuyết ra vẻ hung ác, "Cái nào chối được đã chối cho em rồi, những buổi xã giao cần thiết cấm không cho phép từ chối."

Giãy dụa trong im lặng một hồi, cuối cùng Thời Mông rút một cái tay ra khỏi túi áo, miễn cưỡng nhận lấy thiệp mời.

Nhoáng cái đã đến thứ sáu, trong khoảng thời gian này Thời Mông nhốt mình trong nhà vẽ tranh, xác định chủ đề và màu sắc chính, sáng hôm ấy Giang Tuyết gọi điện thoại tới nhắc nhở, cậu vẫn hơi ngơ ngác, hiển nhiên đã quên mất chuyện này.

Ra ngoài ăn cơm trưa, Giang Tuyết tự mình lái xe tới đón, trước khi tới khách sạn thì chở Thời Mông tới cửa hàng quần áo.

"Em là người học mỹ thuật mà gu ăn mặc lại nát thế này đây." Giang Tuyết hỏi xin nhân viên thu ngân một cái túi, nhét mớ quần áo của Thời Mông vào, "Quả thực không thể nào tin nổi."

Đối với sự "đả kích" mắt thẩm mỹ này xưa giờ Thời Mông không có lời nào để nói, chỉ là trước khi vào khách sạn, liếc thử bóng người qua cửa kính sát đất —– Cao gầy, bên trên đôi bốt ngắn và quần tây là một chiếc áo khoác âu phục màu xanh Klein (*), làm nổi bật phần cổ trắng ngần lộ ra ngoài, tóc dài rũ qua vành tai, lâu rồi không được chăm sóc nhưng không hề xơ rối.

(*) Klein Blue là màu xanh đậm được pha trộn sáng tạo bởi nghệ sĩ người Pháp Yves Klein.

Lúc sắp nhìn thấy khuôn mặt chính mình, Thời Mông thu hồi ánh mắt, không tiếp tục nhìn lên nữa.

Giang Tuyết hết sức hài lòng với "kiệt tác" của mình, vừa vào hội trường buổi tiệc là kéo Thời Mông đi khắp nơi, đây là người giám sát, kia là nhà phê bình, còn các nhà đầu tư thuộc mọi tầng lớp mọi ngành nghề nữa, mỗi khi nhận được lời khen là cô mỉm cười đáp lại một câu: "Tranh của Thời Mông nhà chúng tôi cũng như chính con người em ấy, đẹp mà không phù phiếm, mỗi một đường nét là một sự biểu hiện tài tình của tài năng điêu luyện và năng lực mạnh mẽ."

Đến lúc nghỉ giải lao Thời Mông mới có cơ hội mở miệng: "Chị Tuyết, khoa trương quá."

Giang Tuyết lườm cậu một cái: "Quảng cáo em ơi, ba phần bản lĩnh bảy phần dựa vào mồm miệng tâng bốc, em xem người cạnh sân khấu kia đi, tự nhận là "mỹ nữ họa sĩ" gì đó, hôm nay chị vất vả kéo em ra khỏi nhà chính là để bọn họ mở mang tầm mắt, xem chữ "đẹp" viết như thế nào."

Thời Mông nói không lại cô, cầm lấy một cái khay, không nói chen nổi thì thôi ăn gì đó vậy.

Phó Tuyên Liệu xuất hiện khi bữa tiệc tiến hành được một nửa.

Hôm trước khi nhận được tấm thiệp mời nền lam chữ vàng, phản ứng đầu tiên của anh cũng là khước từ.

"Toàn là người trong giới nghệ thuật, tôi tham gia làm cái gì."

"Hồi còn bé ông cũng học vẽ đấy thôi?" Cao Lạc Thành nói như đúng rồi.

"Cộng lại học chưa đến một tuần." Phó Tuyên Liệu nhíu mày, "Bây giờ nghĩ đến mùi màu vẽ là buồn nôn."

Cao Lạc Thành cười phá lên: "Thế ông còn cố tìm người yêu biết vẽ tranh?"

Phó Tuyên Liệu liếc qua, đối phương trật tự ngay lập tức.

Một lát sau, Cao Lạc Thành nhặt tấm thiệp bị quẳng trên bàn lên, thở dài: "Không đi cũng không sao, chỉ hơi tiếc, nghe nói hôm đó sẽ đấu giá bức tranh kia của Thời Mộc… Gọi là gì nhỉ? Tóm lại là bức bị mua mất từ lâu rồi ấy, nghe nói công ty của người cất giữ bị phá sản, nên mới phải bán đi kiếm tiền xoay sở."

Thế là Phó Tuyên Liệu xuất hiện ở đây.

Năm đó vì đủ loại cản trở nên không thể giữ lại bức tranh ấy, hôm nay nhất định anh phải có được.

Vì thế nên anh nhẫn nhịn qua nửa buổi tiệc chán ngắt, sau khi bị không biết người qua đường thứ bao nhiêu mời rượu, cuối cùng anh tìm được cơ hội bắt chuyện với Cao Lạc Thành, cả hai lùi vào góc ít người, khoanh tay tựa vào cửa sổ, quan sát đám người muôn hình vạn trạng dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy vàng son.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!