Đây không phải lần đầu tiên Thời Mông nghe được 8 chữ này.
Khi vừa tới nhà họ Thời, có lần bước hụt cầu thang làm chân bị thương, bị Phó Tuyên Liệu tới nhà chơi nhìn thấy, tìm mãi không thấy băng dán cá nhân, thế là anh cũng xích lại gần thổi nhẹ vết thương như thế này, mình vẫn là đứa trẻ con mà đã dùng giọng dỗ trẻ để nói: "Thổi thổi xoa xoa, đau đớn bay đi."
Bây giờ nhắc lại, dù có thể là anh cố ý, nhưng khẳng định là đang nhắc nhở Thời Mông, người trước mắt cậu được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, và anh cũng đang dùng cách của anh để khiến người xung quanh được hạnh phúc.
Anh có một hệ thống nhận thức hoàn chỉnh về đúng và sai, thiện và ác, anh luôn làm những gì anh cho là đúng.
Mà năm đó Thời Mông không có gì cả đã bị niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy hấp dẫn, phóng túng bản thân biến thành một kẻ cố chấp hoang tưởng, dù không thể đạt được những gì mình muốn, một kẻ mất trí hoàn toàn.
Như thể một chân lại giẫm vào vũng bùn, trọng tâm thoáng chệch là sẽ giẫm lên vết xe đổ, Thời Mông lui lại một bước, rút khỏi tâm bão.
"Tôi không tức giận." Cậu kiên trì lặp lại, "Anh cũng không sai, không cần xin lỗi."
Phó Tuyên Liệu quan sát sắc mặt cậu: "Thật?" Thời Mông cứng đầu: "Ừm."
"Nói cách khác, lần sau…" Sự xấu hổ của Phó Tuyên Liệu tới nhanh mà đi càng nhanh, "Tôi vẫn có thể chạm vào em?"
Thời Mông sững sờ, bị mạch não của người này làm cho mở to hai mắt.
Sau đó mới nhớ vốn dĩ Phó Tuyên Liệu chính là người như vậy, nghĩ sao nói vậy, chưa từng che giấu sự thẳng thắn, nó từng khiến Thời Mông vô cùng say mê, bây giờ thì chỉ muốn né tránh cho nhanh.
"Không thể." Thời Mông quả quyết cự tuyệt.
"À." Phó Tuyên Liệu hơi thất vọng, "Vậy tôi sẽ cố gắng thêm một chút." Nói rồi, anh thả tay ra.
Cửa sắt đóng lại cái bịch, Thời Mông quay người, nghe thấy Phó Tuyên Liệu nói ở sau lưng: "Ngủ ngon."
Lúc trước trăm phương ngàn kế mới được một câu an ủi, bây giờ thì có được dễ như trở bàn tay, Thời Mông chỉ cảm thấy mờ mịt.
Đi vào phòng, tắm rửa xong lên giường, Thời Mông nằm nghiêng theo thói quen, vòng hai tay khoanh lấy thân thể.
Đột nhiên cậu nảy sinh dục vọng được giao lưu với người, hoặc có thể nói là mong có được một lời khuyên. Cậu sờ mấy lá thư để dưới gối, mở một bức thư trong đó, soi dưới đèn ngủ đọc từng dòng từng dòng.
Cậu đọc thấy Lý Bích Hạm giảng giải về tình yêu và gia đình, khi nói đến duyên phận, không ai có thể đoán trước được sẽ là tuyết, là nắng hay là bão.
Mặc dù không tìm được đáp án, Thời Mông lại cảm thấy yên tâm lạ kỳ.
Cậu nhắm mắt lại, nói với mình, người người đều gặp phải vấn đề như vậy.
Chỉ có điều thứ cậu phải đối mặt là một cơn mưa bóng mây, đầu tiên là ánh nắng chói chang không cho cậu chốn dung thân, sau đó lại bị kẹt trong màn mưa buốt thấu xương, đợi mưa tan mây tạnh, ánh nắng lại hừng hực rọi xuống đỉnh đầu.
Có người khuyên cậu buông dù xuống đi, không cần phải sợ gì cả, trong mộng Thời Mông không tin, cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn, cậu vẫn nắm chặt cán ô, ôm lấy chính bản thân mình.
Câu chuyện trên biển ngày hôm đó đã kết thúc, nhưng luôn có người lái chiếc thuyền nhỏ khuấy động sự bình tĩnh của mặt biển, muốn thay đổi kết cục.
Chủ nhật Phó Tuyên Liệu vẫn chưa về, có lẽ nghỉ tạm trong xe một đêm, sáng sớm anh gặp cậu với khuôn mặt tiều tụy, vẻ mệt mỏi hiện rõ, nhưng khi chạm mắt với Thời Mông vẫn cười rạng rõ, khẽ khàng nói một câu buổi sáng tốt lành.
Cậu cho rằng, có lẽ Phó Tuyên Liệu vẫn chưa thưởng thức đủ vẻ nghèo túng của cậu, bởi năm đó dẫu gì người này cũng từng muốn bẻ gãy tay cậu cơ mà, bây giờ đạt được ước muốn, há lại không xem thêm vài lần cho vui?
Vậy thì cứ để anh nhìn cho kỹ.
Dù sao thì, đã không có gì có thể mất nữa.
Nghĩ như vậy, Thời Mông cảm thấy khá sảng khoái, cậu làm việc của mình, mặc Phó Tuyên Liệu đi theo phía sau.
Tới quán ăn sáng đưa bức tranh đã hoàn thành, lúc chuẩn bị rời đi, Thời Mông thấy Phó Tuyên Liệu trèo lên ghế treo tranh lên tường giúp bà chủ quán, nghe anh và bà chủ miệng năm miệng mười khen tranh đẹp, đến bánh bao cũng vẽ vô cùng dễ thương sống động, giống y như thật.
Tới tiệm cắt tóc, tranh thủ lúc ông chủ bận không phân thân ra nổi phải sang một bên khác nhuộm tóc cho khách, Phó Tuyên Liệu rời khỏi khu ghế chờ, lại gần vào nói với Thời Mông: "Em không cần cắt tóc cũng rất ưa nhìn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!