Trước khi tới Tầm thành, Phó Tuyên Liệu tới nhà họ Thời một chuyến.
Buổi sáng, phiên tòa xử lý vụ án do Thời Tư Hủy chủ mưu diễn ra, người bị hại không tới hiện trường. May mà công tố viên rất có trách nhiệm, gia đình người bị hại cũng chính là Lý Bích Hạm thuê luật sư đắ lực hỗ trợ, quá trình thẩm vấn rất thuận lợi, phán quyết của tòa cũng như mong muốn.
Thời Tư Hủy không còn kháng án nữa, cô ta mang còng tay quay lưng về thính phòng, khi rời phiên tòa cũng không hề quay đầu lại nhìn phía bên này lần nào.
Phó Tuyên Liệu biết Lý Bích Hạm đang khóc, vì muốn trả lại công bằng cho con trai mà đưa con gái vào ngục giam, loại chuyện này không người mẹ bình thường nào có thể tiếp nhận được.
Sau khi kết thúc, anh chủ động đưa Lý Bích Hạm về nhà, ở trên xe anh nói với bà mình định đến Tầm thành tìm Thời Mông, dù chưa nhận được sự đồng ý nhưng cũng không bị phản đối.
"Mông Mông rời khỏi Phong thành thì hẳn là muốn được tĩnh lặng một thời gian." Nếu anh đã tra được hướng đi của Thời Mông thì Lý Bích Hạm tự biết không ngăn được anh, bà chỉ nói, "Dì là một người mẹ quá thất bại, không biết bây giờ nó mang tình cảm gì với cháu. Nhưng dì cũng là người làm mẹ, chỉ mong con mình sống tốt, nếu cháu thật lòng với nó thì xin đừng để nó khổ sở nữa, nếu có dù chỉ là một chút do dự, vậy đừng tới nhiễu loạn tâm tình nó."
Phó Tuyên Liệu trịnh trọng đáp ứng.
Đến nhà họ Thời, sau khi được cho phép, Phó Tuyên Liệu cùng dì giúp việc lên phòng của Thời Mông, xem có gì mang được cho cậu không.
Vừa mới vào phòng đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ truyền từ dưới nhà lên.
Hóa ra là Thời Hoài Diệc quay về, gần đây ông ta bị chuyện kiện cáo ly hôn làm cho sứt đầu mẻ trán, hôm nay hay tin Thời Tư Hủy bị phán ngồi tù thì càng nổi cơn tam bành, vừa về đến nhà là cãi lộn với Lý Bích Hạm.
"Tư Hủy ngồi tù rồi, giờ bà hài lòng chưa? Nếu không phải do bà nhất định đòi lấy lại cổ phần của Mông Mông thì sao lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy?"
"Tôi thừa nhận tôi sai, nhưng Thời Hoài Diệc, ông dùng lương tâm suy nghĩ mà xem, nếu năm đó ông…"
"Năm đó bà cũng chịu chấp nhận, sao giờ lại lôi chuyện cũ ra?"
"Chuyện ra nông nỗi này chẳng lẽ ông không có chút trách nhiệm nào sao?"
"Tôi làm mọi thứ vì cái nhà này! Hừ, Mông Mông cũng thật không hiểu chuyện, đến chị ruột mình cũng không buông tha, giả sử nó không phối hợp với bên kiểm sát hoặc nói gì đó hữu ích…"
"Dựa vào đâu mà em ấy phải nói đỡ cho người hại em ấy?" Phó Tuyên Liệu đi từ trên lầu xuống, "Tất cả sẽ được thực hiện theo đúng thủ tục pháp lý, và cũng xin bác đừng gây trở ngại đến tư pháp công chính."
Dường như không ngờ trong nhà có người ngoài, Thời Hoài Diệc thoáng sững sờ, sau đó cười nói: "Hay quá, bây giờ các người ai cũng ra vẻ đạo mạo, bắt tay nhau đối phó tôi, phải chăng đã quên, đẩy Mông Mông vào tuyệt cảnh đâu thiếu công lao của các người?"
Một câu khiến Phó Tuyên Liệu á khẩu không trả lời được.
Trước khi đi, Phó Tuyên Liệu lên gác xép ở tầng cao nhất, đứng bên cạnh bệ cửa sổ Thời Mông thường ngồi.
Dì giúp việc trong nhà đi tới, nhờ anh mang một ít đồ ăn cho Thời Mông: "Tôi cùng chuẩn bị với phu nhân đấy ạ, đều là món nhị thiếu gia thích ăn."
Phó Tuyên Liệu nhận túi giấy, đáp lại một tiếng trầm thấp.
Dì giúp việc không đi vội, nhìn theo ánh mắt anh về phía bệ cửa sổ của gác xép.
"Trước kia cứ đến thứ bảy là Nhị thiếu gia sẽ ngồi ở đây." Dì mỉm cười nói, "Ngoài miệng thì nói không phải là đang chờ cậu, nhưng ánh mắt thì luôn mong ngóng nhìn ra ngoài cổng, còn cho rằng mình che giấu rất tốt."
Theo lời miêu tả của dì giúp việc, trước mắt Phó Tuyên Liệu hiện là hình ảnh Thời Mông ngồi ở bệ cửa sổ, đầu dựa vào cửa sổ thủy tinh. Nhìn thì có vẻ hững hờ, thật ra đang vểnh tai nghe ngóng mỗi một động tĩnh bên ngoài, nhất là tiếng ô tô chạy tới gần, cậu sẽ ngay lập tức duỗi thẳng cổ nhìn về phía cuối đường, nếu chiếc xe quen thuộc kia xuất hiện thì đôi mắt xinh đẹp sẽ vụt sáng.
Vào lúc hết thảy bụi trần lắng xuống, phần tình cảm lỡ mất này càng khiến người ta xót xa.
Có lẽ nhìn ra sự thống khổ của Phó Tuyên Liệu, dì giúp việc ôn tồn nói: "Nhị thiếu gia cũng xem như lớn lên dưới mắt tôi, tình cảm của cậu ấy với cậu không phải gom góp ngày một ngày hai, nếu như còn tiếc nuối, thay vì hối hận phiền muộn, chi bằng biến chúng thành hành động. Thời gian trôi nhanh lắm, chớp mắt lại vào thu rồi."
Phó Tuyên Liệu xốc lại tinh thần, khởi hành tới Tầm thành.
Trên đường nhận cú điện thoại, biết anh đã xuất phát, Cao Lạc Thành líu lưỡi: "Ủa tưởng sáng nay vẫn ở tòa án? Đuổi theo luôn à?"
"Ừ." Phó Tuyên Liệu đáp, "Thời gian quý giá."
Cao Lạc Thành không phát biểu ý kiến về việc này, chỉ đưa ra một yêu cầu: "Nếu người đẹp lạnh lùng nhà ông có hỏi thì ông chớ úp nồi lên đầu tôi nghe chưa, Giang Tuyết không kể tý nào về hành tung của cậu ấy cho tôi đâu đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!