Chương 41: (Vô Đề)

(Thượng)

Dùng dằng ở cục cảnh sát từ trưa, về đến nhà thì trời đã sắp tối.

Đỗ xong buông vô lăng ra, Phó Tuyên Liệu nhìn lòng bàn tay, trên đó có một vết máu do bị lưỡi dao cứa khi cắt dây thừng trên thuyền.

Tất nhiên là vết thương của Thời Mông nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, lúc trước bác sĩ nói có thể khôi phục đến mức sinh hoạt bình thường, còn để vẽ tranh được thì phải xem tình hình.

Những thứ cậu có đã ít ỏi đến vậy, nếu ngay cả việc tự do vẽ tranh cũng bị tước đoạt… Phó Tuyên Liệu không dám tưởng tượng.

Mà kẻ đầu sỏ tạo thành hậu quả này há lại chỉ có một mình Thời Tư Hủy. Hôm trước nói thẳng vào mặt hai vị phụ huynh, quay đầu lại nghĩ, chẳng lẽ Phó Tuyên Liệu lại không truy cứu trách nhiệm của mình?

Cho nên anh áy náy cũng được, mà xuất phát từ tâm lý muốn đền bù cũng được, nhất định anh phải lấy một thân phận người ngoài đáng xấu hổ để tham dự vào sự kiện phức tạp này. Thời Mông đau khổ nhiều như vậy là tự tay anh ban cho, nhưng so với hối hận, Phó Tuyên Liệu cho rằng cái mình nên làm hơn cả, đó là dùng hết khả năng rửa sạch oan ức cho Thời Mông, để cậu nhận lại những gì xứng đáng.

Bao gồm sự đau lòng, tín nhiệm, và cả yêu thương mà cậu nên có trong tay.

Giải quyết xong một chuyện phiền lòng, Phó Tuyên Liệu bôn ba liên tục suốt mấy ngày đêm tưởng rằng đêm nay có thể ngủ thỏa thích, khi tỉnh lại, nhìn đồng hồ mới biết chỉ ngủ được 2 tiếng đồng hồ.

Lúc thức giấc nhìn chằm chằm nửa bên phải giường trống không một lúc lâu, thoáng chốc như thể nhìn thấy người cuộn tròn thành một cục ôm lấy bản thân, nhưng vươn tay thì lại sờ vào khoảng không.

Lật một tờ trên cuốn lịch Thời Mông để lại, nhìn thấy kí hiệu SAT và vòng tròn màu đỏ bắt mắt, mắt Phó Tuyên Liệu cảm thấy có chút nhoi nhói.

Thời gian trôi qua thật là nhanh, lại là thứ bảy rồi.

Anh vào bếp rót nước uống, đi ngang qua phòng khách, thấy Tưởng Dung ngồi trên sô pha xem TV.

"Dậy rồi à?" Thấy Phó Tuyên Liệu, Tưởng Dung lập tức cầm điều khiển tắt TV đi, "Có đói không, có muốn ăn chút gì đó không con?"

Phó Tuyên Liệu không muốn ăn gì, nhưng lại không từ chối bát canh ngọt Tưởng Dung múc cho anh.

"Mẹ học theo công thức trên mạng đấy." Tưởng Dung vừa dùng muôi múc canh vừa nói, "Mấy ngày nay con tất bật mà mẹ lại không giúp được gì, khó lắm con mới về được một chuyến, mẹ muốn làm món gì đó ngon ngon cho con ăn."

Phó Tuyên Liệu không trả lời, cúi đầu nhìn bát canh kia ngẩn người.

Hình như biết anh đang suy nghĩ gì, Tưởng Dung lấy chiếc muỗng sứ đặt vào trong bát: "Bên chỗ Tiểu Mông con không cần lo đâu, vấn đề ăn uống mẹ đều sắp xếp người đưa tới… Thật ra nói đến nấu canh thì dì Lý của con am hiểu hơn, Tiểu Mông chịu khổ nhiều như vậy, đợi dì ấy suy nghĩ thấu đáo thì sẽ đối xử tốt với thằng bé."

Phó Tuyên Liệu không muốn nói gì, nhận bát canh, cứ đứng như vậy hớp thử một ngụm.

Rất ngọt, không biết Thời Mông có quen hay không.

Và cũng không biết, bây giờ Thời Mông có chấp nhận sự tốt đẹp đến muộn này hay không.

Tranh thủ lúc Phó Tuyên Liệu ăn canh, Tưởng Dung lấy quần áo trong máy hong khô ra, ngồi trên sô pha gấp lại.

Sau khi Thời Mông chuyển đến đây ở, rất ít khi nhà họ Phó gọi người giúp việc đến, Tưởng Dung cũng đã quen làm việc nhà, ít ra thì bận rộn vẫn đỡ hơn là ngồi nhàn rỗi.

Gấp đến một chiếc áo len, Tưởng Dung cầm hai bên vai áo giơ lên: "Tuyên Liêu, nhìn chiếc áo này xem, có phải của con không?"

Phó Tuyên Liệu bỏ bát xuống ngẩng đầu lên, đánh giá độ rộng và kiểu dáng: "Vâng ạ. Nhưng hình như lâu lắm rồi không mặc đến."

"Ờ ha, đây là cái mẹ mua cho con mấy năm trước, dạo này mới hay giặt." Tưởng Dung hỏi, "Có phải hồi nọ để bên chỗ Tiểu Mông quên mang về không?"

Câu này nhắc nhở Phó Tuyên Liệu, anh nhớ lại, đại khái khoảng 2 tháng trước, Thời Mông nói muốn về nhà họ Thời lấy đồ. Hôm đó là thứ bảy, nên Phó Tuyên Liệu lái xe đưa đón, anh nhớ khi ấy Thời Mông chỉ cầm một cái balo đeo lưng, lúc về cậu lấy một chiếc áo len từ trong túi ra, anh không nhìn rõ, chỉ cười hỏi Thời Mông thời tiết ngày càng nóng, lấy áo len làm gì.

Bây giờ nghĩ lại, cái áo len này đã ở chỗ Thời Mông từ lâu, thời gian qua không trả lại cho anh, nói không chừng đã được Thời Mông xem là đồ của mình, cùng bầu bạn với cậu qua bao đêm cô đơn.

Về phần sau này đã qua nhà họ Phó ở rồi vì sao còn muốn mang chiếc áo len này tới… Phó Tuyên Liệu cũng muốn hỏi chính bản thân mình, tại sao lúc đó anh thà lêu lổng ở bên ngoài chứ không chịu quay về nhà?

Bởi vì không hủy được hợp đồng, nên nhất quyết phải làm mình làm mẩy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!