Chương 4: (Vô Đề)

Một đêm trôi qua, khi Phó Tuyên Liệu tỉnh lại trời mới tờ mờ sáng.

Anh rửa tạm mặt mũi trong phòng của câu lạc bộ, thay bộ âu phục ba lớp tối hôm qua sai người chuẩn bị, lúc đẩy cửa ra gặp ngay Cao Lạc Thành vừa từ phòng spa về.

"Sớm thế, sao không ngủ thêm một lát?"

Bị mùi dầu thơm gay mũi trên người ông bạn hun đến nhíu mày, Phó Tuyên Liệu dịch sang bên cạnh một bước: "Không được, công ty có hội nghị thường kỳ."

"Ha, Phó tổng online rồi." Cao Lạc Thành khép vạt áo choàng tắm bó sát người để che bớt mùi hương, cảm thán nói, "Tôi mà có được một nửa tham vọng sự nghiệp của ông, thì bố tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."

Thật ra Phó Tuyên Liệu không thích được gọi là "Phó tổng", lần nào nghe cũng giống "phó tổng", thứ hai là anh không có hứng thú với nghề này, phải gánh trách nhiệm hoàn toàn là bất đắc dĩ, bắt buộc phải đương đầu mà thôi.

Nên sáng sớm nay nhận được cuộc gọi video của bố ruột Phó Khải Minh, anh "chậc" một tiếng, nghe máy với giọng điệu không tốt chút nào: "Chào buổi sáng thưa chủ tịch Phó, hoan nghênh thị sát công việc cấp cơ sở."

Phó Khải Minh bị chặn họng, chú ý đến uy nghiêm của phụ huynh nên không nổi cáu bừa bãi, chỉ hỏi anh: "Hội nghị thường kỳ thứ hai chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Tạm ổn ạ." Phó Tuyên Liệu đáp, "Nếu bố không yên tâm, thì về tiếp quản sớm một chút đi để con còn thở."

Nhìn bức tường xa hoa lộng lẫy qua video, Phó Khải Minh hừ lạnh: "Tôi thấy anh hít vào còn nhiều hơn thở ra, thoải mái thế còn gì."

Trò chuyện chưa xong, điện thoại đã tới tay mẹ anh Tưởng Dung, bà đổi sang camera sau, đi tới cửa sổ sát đất cho Phó Tuyên Liệu nhìn trời chiều

ở bán cầu Nam, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bố con chỉ nghiêm khắc ngoài miệng thôi, hôm qua còn lo một mình con bận quá không chịu đựng được, nói muốn đưa Lưu Hạo qua trợ giúp con."

Phó Tuyên Liệu vội từ chối: "Thế thì không cần, chú Lưu còn nghiêm hơn cả bố, nếu chú ấy tới thì con không thở được thật luôn đấy."

Tưởng Dung cười: "Con đó, giống bố con, rất mạnh miệng."

Hiểu con không ai bằng mẹ, bà hiểu suy tính của Phó Tuyên Liệu —— Lưu Hạo là phụ tá đắc lực của Phó Khải Minh, nhà họ Phó còn sản nghiệp ở nước ngoài cần quản lý, Phó Tuyên Liệu sẽ không khiến bố mẹ phải bận tâm.

Nói đến việc làm ăn ở nước ngoài, giọng Tưởng Dung nhẹ nhõm hẳn: "Mọi thứ đều ổn, bố con không còn bận rộn như lúc còn ở trong nước, ngày nào cũng đi tản bộ với mẹ. Bên này khí hậu ấm áp, không khí cũng trong lành, tuần trước đi tái khám bác sĩ nói sức khỏe mẹ phục hồi rất tốt."

Thấy sắc mặt mẹ hồng hào, không giống nói qua loa, Phó Tuyên Liệu yên tâm: "Vậy là tốt rồi, đợi con bận xong đợt này… Thôi, có gì xong việc nói sau, Phó tổng già bỏ đi dứt khoát, không thèm đoái hoài đến Phó tổng trẻ, sống chết mặc bay."

Tưởng Dung bị chọc cười không ngừng.

Hiếm khi được thả lỏng, Phó Tuyên Liệu tìm một chỗ yên tĩnh trong sảnh câu lạc bộ, ngắm phong cảnh cùng mẹ một lúc.

"Vậy lần sau tới chơi, là một người hay là hai người vậy con?" Tưởng Dung chậm rãi hỏi.

Phó Tuyên Liệu giả ngu: "Mẹ bảo con biến ra một người sống để đi cùng kiểu gì?"

Ánh mắt hơi ảm đạm đi, Tưởng Dung nhớ rất lâu về trước, Phó Tuyên Liệu cũng là một đứa nhỏ hoạt bát sáng sủa, đã từng đưa Thời Mộc về chơi nhân dịp nghỉ đông và nghỉ hè, còn vô tình cố ý tìm hiểu cái nhìn của người nhà: "Mẹ, mẹ cảm thấy Thời Mộc thế nào?"

Tưởng Dung nghĩ đến đó, thở dài: "Nếu không vui, thì đừng tới nhà họ Thời nữa."

Phó Tuyên Liệu sững sờ.

"Năm đó là bố mẹ vô dụng, công ty xảy ra vấn đề mà lại cho con ký loại hợp đồng kia để vượt qua khó khăn, hại con bị nhốt ở nhà họ Thời lâu như vậy." Nói rồi, giọng Tưởng Dung có chút nghẹn ngào.

Làm một người mẹ, Tưởng Dung cho rằng mình thất bại. Năm đó bà không những bất lực không thể bảo vệ con trai, mà còn ngầm đồng ý buộc cánh chim non nớt ấy đứng lên chống đỡ gia đình, sau này vào những ngày ốm bệnh triền miên, để lòng mình dễ chịu hơn một chút, thậm chí bà còn tự lừa dối bản thân, cho rằng Thời Mộc và Thời Mông là anh em ruột, dáng vẻ lại tương tự hao hao nhau, Phó Tuyên Liệu nhất định cũng sẽ thích.

Bây giờ nghĩ lại, sao mà ích kỷ.

Quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài, Phó Tuyên Liệu nói: "Đều là chuyện đã qua, còn nhắc lại làm gì."

"Bây giờ vẫn kịp, công ty đã đi vào quỹ đạo, những gì chúng ta bàn bạc hiện giờ duy trì rất tốt, tiền mượn nhà họ Thời cũng đã trả hết, chúng ta không nợ gì nhà họ nữa." Hiếm khi Tưởng Dung tỏ ra nóng vội như thế, tốc độ nói rất nhanh, "Đến lúc đó để mẹ và bố con ra mặt, với giao tình nhiều năm cộng thêm quan hệ làm ăn giữa hai nhà hiện tại, chắc chắn nhà họ Thời sẽ nể mặt, sẽ không ép buộc con nữa."

Trầm mặc kéo dài nửa phút, Phó Tuyên Liệu ra vẻ thoải mái mỉm cười: "Mẹ, đừng đùa như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!