Chương 38: (Vô Đề)

Căn cứ vào nguyên tắc không làm lớn chuyện, Thời Hoài Diệc giấu được gì thì giấu, trả lời mập mờ cho qua.

"5 năm về trước sau khi Mộc Mộc bị bệnh thì bác mới biết. Bởi vì Dương Ấu Lan, cũng chính là mẹ đẻ của nó, chạy tới bệnh viện đòi làm xét nghiệm tủy, bác bảo bà ta đừng gây chuyện, bà ta khăng khăng mình có thể cứu Mộc Mộc… Sau đó hỏi kỹ lại, bà ta mới thừa nhận mình là mẹ đẻ của Mộc Mộc."

"Cũng vào lúc đó, bác mới biết chuyện hai đứa bé bị tráo đổi. Chuyện sau này thì như cháu đã biết, hai đứa đều là con của bác, bác cũng không muốn Mộc Mộc dưới mồ không được yên ổn, nên đứng ra dàn xếp mọi chuyện."

Phó Tuyên Liệu nghĩ rồi nói: "Lựa chọn giấu diếm là quyết định của một mình bác hay là Thời Mộc cũng muốn xin bác làm thế?"

Thời Hoài Diệc hơi khó xử: "Tất nhiên là bác nghĩ như vậy, nguyên nhân thì mới nói với cháu. Nhưng Mộc Mộc cũng không mong chuyện này lan ra khắp thiên hạ, lúc ấy nó đã yếu lắm rồi, thực sự bác không đành lòng cự tuyệt nên đồng ý với nó sẽ cố gắng không để ai biết."

Phó Tuyên Liệu mím môi. Kết quả này nằm trong dự đoán của anh, nhưng nó vẫn khiến lòng anh rét buốt.

"Về việc đoạt bức tranh…" Thời Hoài Diệc do dự hỏi, "Là bức《Diễm》 đó hả? Nó không phải do Mộc Mộc vẽ sao?"

"Không phải." Phó Tuyên Liệu nói, "Bức tranh đó là của Thời Mông, được vẽ từ hồi học cấp ba."

Bình thường Thời Hoài Diệc rất ít khi quản chuyện vẽ vời của bọn nhỏ, xem ra hoàn toàn không biết rõ tình hình, ông cũng không cho rằng chuyện đó quan trọng.

Ông chỉ sửng sốt một chút sau đó thở dài nói: "Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là nó nghe nói bác muốn chuyển nhượng cổ phần cho Mông Mông… Bác cũng rất khó xử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, dù thế nào cũng nên cho Mông Mông ít gia sản để phòng thân, có lẽ Mộc Mộc cảm thấy bác bất công, lại nghĩ ngày giờ của mình không còn nhiều, nên trong cơn tức giận…"

"Ài, đều là người một nhà, đứa nhỏ này sao lại có thể đối xử như thế với em trai mình?"

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Phó Tuyên Liệu lại đi một chuyến đến phòng bệnh của Thời Mông.

Vẫn không gặp được người như cũ, anh lùi một bước, xin nhờ chuyện khác: "Có thể chuyển lời giúp tôi không?"

Giang Tuyết khoanh tay chắn ở cửa, do dự một chút rồi hỏi: "Lời gì?"

"Bức tranh kia… Chính là bức 《 Diễm 》, tôi đã biết đó là do Thời Mông vẽ."

Giang Tuyết thoáng sững người, sau đó cười nhạo: "Giờ anh mới biết hả? Nhưng nghe nói bức tranh kia đã biến mất rồi, thế nào, định đòi Mông Mông thêm bức nữa?"

"Không, không phải." Phó Tuyên Liệu nói, "Tôi muốn nói với em ấy rằng, xin lỗi."

Dù sao thì cũng là người kiêu ngạo đã quen, lại bị lôi đến trước Quỷ Môn Quan dạo một vòng, không những không truy cứu mà còn đi lại mấy chuyến, ăn nói dè dặt khép nép xin lỗi, ngay cả Giang Tuyết cũng hơi buông lỏng thái độ, bởi chuyện trộm bức tranh đến anh cũng mơ mơ màng màng bị dắt mũi.

Nhưng Giang Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh, cô lại khôi phục vẻ lạnh lùng: "Lời này anh phải nói trực tiếp với cậu ấy. Vả lại, bây giờ nói những lời này có thấy vô dụng không?"

Phó Tuyên Liệu không biết cô nói "vô dụng" là chỉ câu xin lỗi này quá muộn màng, hay là mang ý khác.

Nhớ trước kia Giang Tuyết nói Thời Mông "Luôn luôn giấu mọi chuyện trong lòng", Phó Tuyên Liệu hé miệng cả nửa ngày, chỉ hỏi được một câu: "Em ấy… Không uất ức chứ?"

Bị hiểu lầm bao năm qua, bị anh chà đạp nhục nhã đủ kiểu, đến cả cơ hội giải thích cũng không có, vì sao không nhân cơ hội trả thù lại, đánh anh mắng anh, hoặc là dứt khoát ném anh xuống biển đi?

Thời Mông càng không để ý không đáp lại, cảm giác tội lỗi càng khiến Phó Tuyên Liệu không thở nổi.

"Uất ức?" Giang Tuyết lại cười, "Nó nào hiểu uất ức là gì."

"Chịu nỗi oan trộm tranh của người khác… Sao lại không uất ức?"

"Thế nhưng cái gọi là uất ức ấy, điều kiện đầu tiên là phải có người tin tưởng cậu ấy vô tội, tin tưởng cậu ấy bị vu hãm." Giang Tuyết nói, "Anh tin cậu ấy à?"

"Tôi…" Phó Tuyên Liệu nói không ra lời.

Bao năm qua, đúng là anh chưa từng tin tưởng Thời Mông dù chỉ là một lần.

Thực sự toàn bộ phản ứng năm đó của Thời Mông đều hợp tình hợp lý

—— Tranh bị Thời Mộc nói bừa nói dối là đồ ăn trộm, phản ứng đầu tiên của Thời Mông chính là phẫn nộ và sốt ruột cướp bức tranh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!